"Khốn kiếp!"
Nhất Phong bước ra giật tay An Đình kéo lại, cả hai chị em đều lạnh sống lưng khi trông thấy hắn.
"Anh...anh Nhất Phong!"
Hồng Ngọc lắp bắp rồi vội chạy đến cạnh chị gái của mình. Nhất Phong nhìn xuống chiếc váy bị giẫm, chiếc váy chính hắn chọn đã bị lấm bẩn còn có cả vết rách do đế giày.
Hắn nhìn xoáy vào An Đình mà nghiến giọng.
"Vương An Đình, cô lại dám động vào người của tôi? Cô bị điếc hay không hiểu tiếng người hả?"
Bốp!.
An Đình choáng váng khi lãnh trọn cú tát của Nhất Phong, cô lảo đảo rồi ôm lấy gương mặt chưa bao giờ bị một vết xước để rồi bây giờ...
Hồng Ngọc hốt hoảng đỡ lấy chị rồi sợ hãi run rẩy nói.
"Anh Nhất Phong...sao anh lại bênh con người hầu đó mà đánh chị em.! Chẳng phải chỉ là một chiếc váy bẩn thỉu thôi sao?"
"Lại một kẻ không hiểu tiếng người sao? Các người nghĩ đồ do tôi chọn là bẩn thỉu?"
An Đình chưa hết choáng váng thì bây giờ lại nhận thêm một cú sốc, chiếc váy khi nãy là do Nhất Phong chọn. Ngay cả Hồng Ngọc cũng thất kinh khi nghe câu nói ấy.
"Nhất Phong, ý anh là...cô ta sẽ đi cùng anh dự tiệc sao!"
"Phải! Hạ Linh là người phụ nữ của tôi, cô ấy đi cùng tôi thì sao chứ?"
Nhất Phong kéo Hạ Linh vào sát cơ thể mình, bàn tay khi nãy vừa tát An Đình thì bây giờ lại ôm lấy Hạ Linh.
An Đình từ trước đến nay được gia đình cưng chiều, lại chưa khi nào phải chịu ấm ức dù là nhỏ nhất. Vậy mà bây giờ lại bị Nhất Phong làm cho bẽ mặt, mọi người xung quanh trông thấy thì bàn tán xì xào.
Cô mím môi nhìn trừng trừng vào Nhất Phong rồi liếc sang Hạ Linh.
Nuốt nước bọt, An Đình gọi Hồng Ngọc cùng lên xe rời đi, cô không thể để hình ảnh cô con gái lớn hiền dịu của mình bị phá hỏng trước mọi người. An Đình suy nghĩ trong đầu, cô sẽ khiến Nhất Phong phải chủ động bên cạnh cô, khiến hắn phải ngoan ngoãn phục tùng cô.
Hồng Ngọc ngồi bên cạnh khoanh tay bực dọc nói.
"Nghĩ là cô ta đi một mình chứ, ai lại ngờ Nhất Phong lại đi cùng! Cô ta có gì mà anh Nhất Phong cứ..."
"Đủ rồi đó! Em im lặng đi được chưa?"
An Đình cúi gằm gương mặt đang ê rát lên tiếng quát Hồng Ngọc.
Vừa vào sân, An Đình ấm ức bỏ ra xe lập tức đi thẳng lên phòng, bà Ngọc Linh trông thấy con gái thì thắc mắc gọi lại nhưng An Đình chả bận tâm.
"Hồng Ngọc!"
Bà ấy gọi cô con gái còn lại rồi kéo lại hỏi chuyện.
"Hai đứa nói đi sắm đồ chuẩn bị dự tiệc, sao chị con lại trở thành vậy rồi?"
Hồng Ngọc nghe hỏi, như tìm được chỗ trút thì hậm hực kể ra hết. Bà Ngọc Linh sửng sốt hỏi lại như chưa tin vào tai mình.
"Con nói...Nhất Phong đánh An Đình sao?"
"Vâng! Mà tất cả cũng do con hầu bẩn thỉu đó!"
Nét mặt bà ấy tối sầm lại, chẳng biết là vì con gái yêu của bà bị đánh, hay vì lý do là Hạ Linh. Bàn tay nắm chặt trên đùi cố kiềm chế cơn giận, bà quay lại nói với Hồng Ngọc.
"Để mẹ lên an ủi nó!"
Nói rồi bà Ngọc Linh nhanh chóng đi lên phòng của An Đình. Vừa đến bậc thang cuối đã nghe thấy tiếng đập va vỡ đồ đạc.
An Đình như kẻ điên mà trút hết cơn giận dữ, ghen tuông của mình lên những đồ vật trước mặt cô. Bà Ngọc Linh vội mở cửa phòng thì kinh hãi nhìn mọi thứ lộn xộn hết lên.
Những lọ nước hoa đắt tiền, những món mỹ phẩm xa xỉ đang nằm lăn lóc dưới sàn, có vài lọ vỡ ra, mùi nước hoa xộc lên nồng đậm.
Nhìn sang An Đình, cô ngồi bệt xuống sàn, gục đầu khóc ấm ức. Trên bàn tay trắng mịn xuất hiện một vết thương nhỏ do sự việc đập đồ đang rỉ máu.
"An Đình. Sao thế này hả con?"
Đến đỡ con gái lên, đưa bàn tay sờ lên gương mặt đang đỏ một bên má.
Cô con gái bà ấy quý hơn vàng, từ nhỏ chưa phải chịu ấm ức gì, được nâng niu bảo vệ vậy mà bây giờ lại bị người khác đánh chỉ vì một chiếc váy.
"Thằng ấy...nó dám đánh con thế này..."
"Mẹ..."
Ôm An Đình vào lòng an ủi, bà Ngọc Linh lại càng tức hơn khi biết Nhất Phong đưa Hạ Linh đi mua váy, bỏ mặc con gái của bà lại còn ra tay tàn nhẫn như vậy.
"Hạ Linh, mày nhất định phải tranh giành với con bé đến vậy sao?"
Lời độc thoại vừa vang trong đầu bà ấy, hàm răng nghiến lại vào nhau vô cùng giận dữ.
...****************...