Sáng hôm sau, Hạ Linh tỉnh dậy, Ngọc đã ra ngoài làm việc. Cô lại xách chiếc túi định rời đi. Chợt cánh cửa phòng cô bật mở, Nhất Phong đi vào, hắn nhìn cô rồi cơ mặt giãn ra.
Cô vẫn ổn, Hạ Linh định bước ra bên ngoài thì Nhất Phong đã giữ cô lại. Hạ Linh kinh ngạc vì hành động ấy, Nhất Phong đưa cho cô chiếc áo khoác dày.
Hạ Linh cúi đầu không muốn nhận, nhưng Nhất Phong lại tự tay khoác lên người cô, hắn cúi đầu thấp xuống nhìn cô.
"Hãy hứa với tôi, nếu ngày sau gặp lại em phải nguyên vẹn như bây giờ!"
Nhất Phong? Hắn đang nói gì đây?
Chẳng phải hôm qua...
Đôi mắt Hạ Linh nhòe đi, cảm xúc cô cố gắng vùi lấp bây giờ lại trỗi dậy. Nhất Phong ôm lấy cơ thể nhỏ đang run lên, Hạ Linh đau lòng đến khó thở, là Nhất Phong thật sao?
"Hãy tin tôi, dù thế nào tôi sẽ không để người của tôi bị tổn thương đâu!"
Có lẽ Nhất Phong không thể chống lại được con tim của hắn, hắn không thể tiếp tục nói dối bản thân rằng cả hai không còn quan hệ gì.
Nửa năm, hơn nửa năm bên nhau, hắn không biết bản thân đã yêu Hạ Linh từ khi nào và đến mức nào.
Nhưng lại khiến hắn đau lòng khi cô gục xuống trong tay hắn, khiến hắn không màng giao kèo với cha mà đưa cô về trong chiều gió đông.
Và cô là người khiến kẻ luôn lạnh nhạt với xung quanh lại rơi nước mắt.
Nhật Nam đứng bên ngoài cánh cửa, cậu nhìn Nhất Phong ôm lấy Hạ Linh, Nhật Nam không muốn tin nhưng đây là sự thật.
Nhất Phong yêu Hạ Linh, sau những đau khổ hắn gây ra, hắn lại yêu cô đến vậy.
Tâm trí Nhật Nam như bị ai giáng đòn, cậu muốn ngăn mẹ mình lại, hãy để Hạ Linh rời đi.
Một tia suy nghĩ xấu xa hiện ra, Hạ Linh rời đi, cô và Nhất Phong sẽ không bên cạnh nhau thì khi ấy chẳng phải cơ hội cho cậu sao?
Nhật Nam muốn để Hạ Linh ra đi và tạo cơ hội cho chính mình.
Bên trong Nhật Nam hai luồn suy nghĩ giằng co nhau.
Hạ Linh có thể sẽ gặp nguy hiểm khi ra đi, cô sẽ ở đâu, sẽ kiếm sống thế nào khi cô không thể nói chuyện.
Sẽ chẳng ai đủ kiên nhẫn chờ đợi một cô gái viết giấy cho họ, nếu gặp sự cố, gặp bọn côn đồ, bọn chúng có chờ đợi cô ghi lời cầu cứu? Hay sẽ lao vào thay nhau cấu xé cô.
Nhưng nếu cô ở lại, chẳng khác gì Nhật Nam tự tay tạo ra không gian cơ hội cho Nhất Phong, hắn có buông tay cô được không?
Liệu trong không gian này, ba con người này, Nhật Nam có cơ hội hay không?
Nhật Nam nhìn Nhất Phong, hắn vì cô chấp nhận cúi đầu, chấp nhận giao kèo chỉ cần cô bình an.
Còn cậu? Vì muốn tự tạo cơ hội cho mình, mà cậu đang có suy nghĩ đẩy Hạ Linh ra ngoài kia.
Nhật Nam đi về phòng, cậu vì sự ích kỷ nhỏ nhen mà trở nên đê hèn.
Sau khi nghe người vệ sĩ báo lại Hạ Linh đã tỉnh. Ông Nhất Lâm gật đầu, ông không đồng ý khi nghe Nhất Phong đang ở trong phòng cô.
"Nó dám làm vậy?"
Định xuống nhà thì ông Nhất Lâm bị bà Mỹ Xuân ngăn lại.
"Nhất Lâm, em có chuyện cần nói!"
"Mỹ Xuân? Chẳng phải hôm nay em có hẹn sao?"
Bà Mỹ Xuân đóng cửa lại, rồi nhẹ nhàng cười trả lời sẽ đi khi đã nói chuyện xong.
Ông Nhất Lâm dằn cơn giận xuống.
"Có chuyện gì sao?"
Bà Mỹ Xuân hít một hơi rồi nói.
"Nhất Lâm, hãy để Hạ Linh ở lại làm người hầu!"
"Cái gì? Mỹ Xuân em bị điên rồi à?"
"Nhất Lâm! Hạ Linh không có lỗi, vì sao anh phải ép cô gái ấy như vậy?"
Ông Nhất Lâm không giấu được cơn giận, chỉ tay ra cửa rồi lớn tiếng.
"Là nó bắt em nói phải không?"
Bà Mỹ Xuân lắc đầu.
"Anh nghĩ Nhất Phong muốn nói chuyện với em? Là bản thân em thấy Hạ Linh rất đáng thương!"
Ông Nhất Lâm bặm môi, ánh mắt ông đảo liên tục rồi mới nói.
"Nhưng cô ta sẽ khiến Nhất Phong chống lại anh!"
"Anh không thấy cậu ấy rất giống anh sao?"
Ông Nhất Lâm đi lui tới trong phòng rồi nói tiếp.
"Mỹ Xuân, nếu để Hạ Linh ở lại làm người hầu, như vậy Nhất Phong sẽ không thể quên cô ta. Một người hầu có thể so được với một cậu chủ sao?"
Câu nói vừa rồi dường như chạm đến tận đáy lòng tự trọng của bà Mỹ Xuân.
Ngày ấy, ngày mà Nhất Lâm chống lại cha mình để yêu cô gái tên Mỹ Xuân, cha của ông cũng đã nói như vậy.
"Xuất thân của một người hầu, cô nghĩ cô có thể sánh được với con trai tôi? Cô nghĩ bản thân mình có giá trị hơn con dâu tương lai của tôi?"
...****************...