Hạ Linh tỉnh dậy, cô giật mình khi thấy vẫn đang trong căn phòng tại nhà họ Phạm. Nhìn bên cạnh thấy Ngọc ngồi ngủ gục, Hạ Linh im lặng nằm đó nhớ lại.
Là ai đã đưa cô về, là Nhất Phong sao?
Cái tên ấy bật ra trong suy nghĩ của Hạ Linh tựa như một thói quen, mơ hồ nó luôn hiện hữu trong tâm trí của cô.
Rồi Hạ Linh lại tự cười bản thân vì suy nghĩ ấy, chẳng phải hắn đã nói giữa hai người không còn quan hệ gì. Vậy hắn đâu cần phải làm như vậy, Hạ Linh nhìn vào khoảng không mờ nhạt của ánh đèn ngủ.
Nghĩ đến Nhất Phong, lòng cô lại dâng lên một nỗi niềm chua chát. Với tay ngồi dậy lấy chiếc giỏ, Hạ Linh lục lọi rồi lôi ra một vỉ thuốc, cô uống một viên rồi lại nằm xuống.
Vỉ thuốc ấy cô đã nhờ Ngọc mua giúp, đến giờ đã vơi đi một nửa số viên.
Nằm một lát, Hạ Linh lại chìm vào giấc ngủ, cô thở đều, thỉnh thoảng con ngươi lại đảo nhẹ.
......................
Những ngày Hạ Linh ở viện, Nhất Phong đã bị cha hắn ép buộc một giao kèo. Hắn bất bình nhìn ông Nhất Lâm, bấy giờ cha hắn lên tiếng.
"Nhất Phong, ta cho con hai lựa chọn. Một là con cắt đứt quan hệ với cô gái kia, hoặc ta sẽ vĩnh viễn khiến con không bao giờ nghe được bất kỳ tin tức gì của cô ta!"
Nhất Phong sửng sốt trước lời nói của cha hắn, hắn nghi ngờ hỏi lại.
"Ý ông là ông sẽ giết Hạ Linh?"
"Không hẳn, nhưng ta sẽ khiến cô ta biến mất mãi mãi đối với con!"
Nhất Phong tức giận, hắn nắm chặt nắm tay mình lại, gương mặt trở nên khó coi mà gằn giọng.
"Vậy nếu tôi chấp nhận lời đề nghị, ông sẽ không làm khó cô ấy?"
"Phải!"
Ông Nhất Lâm trả lời ngắn gọn, không cần suy nghĩ, Nhất Phong nhìn cha hắn, người đàn ông đã từng như hắn năm xưa.
Hắn tự hỏi ngày hôm ấy ông nội của hắn có ép buộc ông phải lựa chọn giữa mẹ hắn và bà Mỹ Xuân?
Thực chất ông Nhất Lâm chỉ đang muốn nhanh chóng dọn dẹp những thứ cản đường, đảm bảo khi An Đình trở về sẽ không thấy Nhất Phong cùng Hạ Linh.
Vụ làm ăn ấy quan trọng đến mức nào, khiến ông ấy phải đánh đổi cả tình yêu của con trai mình như vậy.
Hay từ khi hắn sinh ra, chưa khi nào sự tồn tại của hắn khiến ông ấy phải bận tâm, chỉ cần ông ấy đạt được kết quả?
Bản thân ông năm xưa không đủ mạnh mẽ để chống lại cuộc hôn nhân hợp tác, dẫn đến cái chết đau lòng của người mẹ Ánh Nguyệt mà hắn yêu thương.
Bây giờ đây, một lần nữa ông ấy lại muốn hắn lặp lại bi kịch. Kẻ từng tổn thương lại không hiểu được sự tổn thương ấy, lại cố tình gieo rắc đau khổ cho chính con trai của mình.
Nhất Phong yêu Hạ Linh, hắn làm sao lại không muốn cô là người phụ nữ của hắn. Hắn cũng không phải yếu đuối, Nhất Phong hắn dù sao cũng là kẻ được biết đến không từ thủ đoạn.
Vậy mà giờ đây chỉ vì để đảm bảo an toàn cho Hạ Linh, hắn phải cúi đầu. Nhất Phong rời khỏi phòng của ông Nhất Lâm, hắn nặng nề ra sân ngồi đợi Hạ Linh.
Chỉ cần ngồi ở vị trí này, chỉ cần cô bước qua khỏi hắn, cả hai sẽ chẳng thể nhìn thấy nỗi đau hiện hữu trên nét mặt của nhau.
......................
Nhật Nam không nghĩ cha mình lại ép Hạ Linh rời đi như vậy, cậu nhìn thấy sự tức giận, nỗi lo lắng trong ánh mắt của Nhất Phong khi bế Hạ Linh trở về.
Cậu rốt cuộc cũng chỉ theo sau hắn, nhìn hắn quan tâm đến Hạ Linh.
Bà Mỹ Xuân gõ cửa, Nhật Nam chậm rãi ra mở cửa, trên tay của bà là một ly sữa ấm.
Nhật Nam nhìn mẹ rồi nhìn ly sữa, mẹ cậu vẫn nghĩ cậu là người trẻ con sao.
Đặt ly sữa xuống bàn, bà Mỹ Xuân ngồi xuống bên cạnh con trai nhắc nhở ngủ sớm.
Nhật Nam ngồi trầm ngâm, cậu muốn giữ Hạ Linh ở lại, đơn giản cô không thể sống ở bên ngoài. Bà Mỹ Xuân hiểu con trai đang có nỗi lòng thì lên tiếng trước.
"Nhật Nam, con đang nghĩ về cô gái Hạ Linh?"
Như được mở lời trước, Nhật Nam quay lại nhìn mẹ, rồi cậu nắm lấy tay bà mà cầu xin.
Nhật Nam cầu xin mẹ mình nói chuyện với ông Nhất Lâm, xin bà ấy giúp cô ở lại. Gương mặt bà ấy nghe con trai nói thì có chút đắn đo.
Thật sự nhìn thấy Hạ Linh, bà Mỹ Xuân như thấy mình của hơn hai mươi năm trước, chỉ khác là bà khi ấy tự rời đi. Sự thương cảm dành cho Hạ Linh khiến bà bị xao động.
Một cô gái mười tám năm chỉ quanh quẩn trong khu ổ buôn người, không một lời nói chuyện.
Một thời gian không quá lâu lại bị Nhất Phong cho nếm trải cả đau khổ lẫn cảm xúc lạ lẫm.
Bây giờ ném cô ra ngoài kia thật không biết cô ấy sẽ sống thế nào.
Nhật Nam lay tay mẹ mình, một lần nữa cậu cầu xin. Bà Mỹ Xuân đứng dậy đi lại trong phòng suy nghĩ.
"Mẹ không biết cha con chịu không..."
"Mẹ, cha rất yêu mẹ, con nghĩ mẹ nói sẽ được thôi. Hạ Linh rất tội, cô ấy không đáng bị như vậy."
Bà Mỹ Xuân còn chần chừ, nhưng trước sự khẩn khoản của Nhật Nam, cả sự cảm thương số phận của một người đang làm mẹ, bà Mỹ Xuân khẽ gật đầu đồng ý với con trai.
Nhật Nam như thấy được cái gật đầu của ông Nhất Lâm, cậu như gỡ được tảng đá trong lòng.
Dù trước khi đi, bà Mỹ Xuân đã nói.
"Mẹ sẽ thử thuyết phục, nhưng mẹ không chắc cha con sẽ đồng ý!"
...****************...