Một tốp sinh viên từ chiếc xe hợp đồng vừa dừng lần lượt đi xuống, dẫn đoàn là một giảng viên nữ, gương mặt nghiêm túc đang giục các bạn sinh viên xếp thành hàng. Hai mươi sinh viên chuyên ngành Lịch sử văn hoá đang có chuyến đi thực tế tại một huyện vùng cao, dự định cắm bản 4 ngày. Trong số đó có hai cô gái xách theo vali to đùng đứng riêng một góc, một người cực kì háo hức còn cô bạn kế bên thì điềm tĩnh lướt điện thoại.
- Cậu có mang kem bôi chống muỗi không?
- Tớ có.
- May quá, cho tớ dùng ké với nhé, tối qua ngủ sớm quá lại quên bỏ vào.
- Ừ.
Thấy Kiều Ly cứ mải chăm chú dán mắt vào điện thoại, Mỹ Hạnh hiếu kì hỏi.
- Cậu đang xem gì thế?
- Vừa đến nơi anh Mạnh đã nhắn tin rồi.
Ánh mắt Mỹ Hạnh bỗng thoáng tia khác lạ nhưng Kiều Ly không để ý, ngón tay lướt trên bàn phím như muốn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với Mạnh. Người đứng bên cạnh đang nhìn chòng chọc vào màn hình, đại khái thấy được nội dung nhưng vẫn vờ hỏi.
- Anh Mạnh nhắn gì vậy?
- Anh ấy hỏi bọn mình tới nơi chưa, có say xe không?
- Ganh tỵ với cậu thật đấy, có người yêu quan tâm chu đáo hết mực. Tớ cũng muốn có bạn trai giống như anh Mạnh vậy.
- Rồi cậu sẽ tìm được thôi mà.
- Tớ đang cố tìm đây.
Mỹ Hạnh nói với giọng điệu rầu rĩ nhưng vẻ mặt thì khinh khỉnh kì lạ, khi thấy Kiều Ly cất điện thoại vào túi thì mới hài lòng khôi phục dáng vẻ bình thường. Cô Dương đang kiểm tra sĩ số, khi gọi đến tên Kiều Ly, hai cô bạn nhanh chóng đứng ngay ngắn vào hàng rồi di chuyển bộ lên bản. Được sự hỗ trợ nhiệt tình từ chính quyền địa phương, cả đoàn nghỉ chân tại một homestay mới mở, cơ sở vật chất được xem là tốt nhất ở đây. Theo sắp xếp của cô Dương thì bốn sinh viên sẽ ở chung một phòng. Kiều Ly và Mỹ Hạnh trùng hợp được xếp chung, trong lúc cô đem hành lý soạn ra thì Mỹ Hạnh không thấy đâu.
- Sao anh không gọi cho em?
- Anh đang bận.
- Anh bận mà có thời gian nhắn tin với Kiều Ly hả?
Giọng người đàn ông thở hắt ra nhắc nhở.
- Em nên biết điều một chút, Kiều Ly là bạn gái anh.
- Vậy em là gì của anh?
- Hôm nay em nổi điên gì vậy, anh đang bận, cúp đây.
Hai từ bạn gái khiến sắc mặt Mỹ Hạnh càng khó coi hơn, cô ta không biết liêm sỉ cùng bạn trai của bạn thân phát sinh quan hệ mờ ám đã hơn hai tháng nay nhưng Kiều Ly không hề hay biết. Cô vẫn dành cho hai người họ một sự tin tưởng nhất định, thậm chí còn giúp đỡ Mỹ Hạnh đóng học phí kì này. Cô ta thích Mạnh, thích một cách quá mức si mê. Bản thân cũng mơ ước có được những thứ mà Kiều Ly đang sở hữu nên sẵn sàng đem thân thể ra mồi chài Mạnh. Mà người đàn ông luôn thể hiện mình yêu thương bạn gái hết mực lại không cưỡng nổi cám dỗ tầm thường đó.
Mỹ Hạnh cúp điện thoại, hít thật sâu điều chỉnh lại cơn bực tức trong lòng ngực rồi vui vẻ về phòng. Thấy Kiều Ly đang xếp quần áo thì đi lại chỗ cô, tươi cười giả lả nói.
- Lát nữa cậu chụp cho tớ vài tấm với, tối nay tớ phải có ảnh đăng story.
- Cậu không nghe cô Dương dặn hả, không được tự ý tách lẻ đoàn.
- Bọn mình đi gần gần đây thôi, tớ thấy phía trên kia hình như hoa mận nở rồi.
- Cậu thấy trong mơ ấy.
Kiều Ly bĩu môi cười trừ. Mỹ Hạnh ghé vào tai cô thì thầm.
- Lúc nãy tớ chạy lên đó, cảnh đẹp lắm. Đi nhé, tớ muốn chụp ảnh, chỉ có mỗi cậu là chụp có tâm thôi.
- Tớ buồn ngủ lắm.
- Đi về ngủ sau, buổi chiều 3 giờ bọn mình mới có hoạt động mà. Tớ tình nguyện làm mẫu cho cậu test thử máy đấy. Đi nhé?
Năn nỉ ỉ ôi một hồi Kiều Ly cũng đồng ý, vậy nên trong lúc mọi người nghỉ trưa thì hai cô bạn rón rén cầm theo máy ảnh đi ra ngoài. Gần xuống đến quầy lễ tân Mỹ Hạnh mới sực nhớ reo lên.
- Tớ quên thoa kem chống nắng rồi.
- Cậu về phòng lấy đi, tớ ra trước chờ.
- Tớ xuống ngay đấy, cậu đợi tí nhé.
- Ừ.
Kiều Ly mang theo máy ảnh đi ra trước. Địa hình ở đây toàn đồi núi, cả hai lại không rành đường nên cô hỏi qua lễ tân. Đúng như Mỹ Hạnh nói, đang mùa hoa mận nở, muốn chụp ảnh lên đó là đẹp nhất, nhưng lễ tân dặn cô đừng đi xa quá vì phía trên dốc không có nhà dân. Chiếc máy ảnh này chị gái mới tặng cho Kiều Ly hôm qua để phục vụ cho chuyến đi thực tế, gia đình có điều kiện nên từ bé cô đã được bố mẹ và chị gái dành cho những thứ tốt nhất. Cũng vì thế mà đem đến sự ganh tỵ cho một số người.
Cô đứng phía trước homestay quan sát đường lên dốc rồi thử giơ máy ảnh lên, canh góc chụp một tấm. Đây là lần đầu tiên Kiều Ly đến một huyện vùng cao, thứ làm cô bị thu hút có lẽ là cảnh vật ban sơ hùng vĩ của núi rừng. Thiên nhiên ưu ái ban tặng cho nơi đây sự yên bình đẹp đẽ mà những người sống ở thành phố như cô khó có dịp được trải nghiệm. Lúc trên xe cô không dám nhìn ra cửa, những cung đường ngoằn nghèo kéo dài khiến một người yếu tim như Kiều Ly cảm thấy sợ
- Tớ xong rồi.
Mỹ Hạnh từ sau đi tới vỗ lên vai làm Kiều Ly giật mình.
- Lúc nãy xém tí là tớ giáp mặt cô Dương, đi nhanh đi.
- Cậu chỉ có 20 phút thôi đó.