Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng ấm len lỏi vào trong từng kẽ lá và chiếu vào chiếc giường có một trai một gái đang ôm nhau thắm thiết mà ngủ.
Ảnh Quân nhíu mày, dụi dụi mắt vào cái rồi mở mắt ra. Trước mặt anh là khuôn mặt Trương Mỹ đang nằm trên tay anh ngủ say sưa. Tay cô thì đặt lên cơ ngực trần của anh.
“ Coi cái mặt ngủ kìa, xấu quá đi! Nhưng mà dễ thương. “
Ảnh Quân nói thầm rồi hôn lên trán Trương Mỹ nhưng vô tình lại đánh thức cô.
“ Ưm~ “
Trương Mỹ cau mày, cựa người có dấu hiệu muốn thức dậy.
“ Anh xin lỗi, em ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm. “
Ảnh Quân thì thầm rồi quay sang ôm cô, vỗ vỗ nhẹ vào lưng Trương Mỹ như ru ngủ. Một lúc sau, khi đã nghe tiếng thở đều đều của cô, Ảnh Quân mới nhẹ nhàng đi xuống giường để tránh đánh thức Trương Mỹ. Anh phải xuống làm bữa sáng cho con heo nhỏ của anh thôi.
Đến tám giờ, cô đang ngủ thì bị mùi thức ăn đánh thức dậy, chẳng hiểu sao khi ngửi thấy mùi này thì bụng cô liền đánh trống. Trương Mỹ mắt nhắm mắt mở đi vệ sinh cá nhân cho thật nhanh rồi chạy vèo xuống nhà bếp.
" Ăn gì vậy anh? "
Cô ôm chầm lấy Ảnh Quân cười hỏi.
" Dậy rồi à? Bị đồ ăn 'gọi' dậy chứ gì. "
" Không có. "
" Xạo quá. Ra bàn ngồi đi, anh mang ra cho. "
" Dạ. "
Dùng xong bữa sáng, Trương Mỹ cùng Ảnh Quân giải quyết công việc đến chiều tối mới xong. Một phần là vì anh là một người cuồng công việc nên không để ý thời gian, mãi cho đến lúc cô tỏ ra hơi mệt mỏi thì anh mới dừng công việc lại.
Sau khi dùng bữa tối, Trương Mỹ ngồi vào lòng Ảnh Quân cùng nhau xem phim và thưởng thức một ly sữa nóng.
“ Tối nay em nhớ phải ngủ sớm đấy, ngày mai đi làm rồi. Nửa đêm anh dậy mà còn thấy em cầm điện thoại là anh lấy luôn đấy. "
Anh cau mày nhắc nhở cô.
Lúc nào Ảnh Quân giật mình dậy cũng thấy Trương Mỹ cầm điện thoại hết, ban đầu cứ tưởng là còn sớm nên cô vẫn xài, ai ngờ khi anh mở điện thoại lên là đã hơn nửa đêm rồi.
" Em biết rồi mà. "
" Lúc nào em cũng biết rồi nhưng có nghe anh đâu. "
“ Nhưng cũng có đôi lúc anh thức hơn em mà. “
“ Anh thức để làm việc, chứ không phải chơi như em. “
Ảnh Quân nghiêm khắc nói. Khiến cho cô có chút sợ sệt mà khẽ rụt người lại.
Sợ thì sợ lúc đó thôi, chứ tối ngủ Trương Mỹ vẫn lướt điện thoại như bình thường. Cô quay lưng về phía Ảnh Quân, để anh ôm cô. Đang lướt thì đột nhiên Trương Mỹ nhói lên ngay bụng một cái, nhìn xuống thì thấy tay anh đang nhéo cô.
“ Anh làm gì vậy? Sao nhéo em? “
Trương Mỹ đánh lên tay Ảnh Quân một cái.
“ Ngủ đi, hồi tối anh nói như thế nào hả, đồ con heo ngu ngốc này. “
“ Rồi rồi, em ngủ. “
“ Tịch thu. “
Ảnh Quân nói rồi cầm lấy điện thoại của cô. Vì anh biết cho dù Trương Mỹ có nói như thế, nhưng khi anh nhắm mắt được hai ba phút thì cô vẫn mở điện thoại lên mà xem tiếp.
“ Ơ nhưng mà… “
“ Ngủ nhanh, đừng để anh nói nhiều. “
Giọng anh nói có phần đe dọa khiến Trương Mỹ chỉ có thể im lặng làm theo lời anh, nếu mà không nghe thì không chắc là chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra đâu.
[. . .]
Sáng hôm sau, Ảnh Quân đưa Trương Mỹ đến công ty, nhưng dĩ nhiên là sẽ không để cho người khác chú ý đến việc cô bước xuống từ xe của anh.
Vừa ngồi vào chỗ thì Thanh Hoa đã hỏi Trương Mỹ tới tấp về việc tối qua hai người có làm “chuyện ấy” hay không.
“ Chị này, bọn em chưa tới mức đó đâu, mới có hơn một tháng. “
Cô đỏ mặt nói.
“ Ôi trời, ai mà biết được chứ, không chừng bây giờ nói như thế nhưng tối nay lại ‘làm’ đấy. “
Thanh Hoa cười cười nói.
" Mọi người chú ý lên đây! "
Tử Văn bước vào phòng cùng với một người phụ nữ trông rất đẹp, có vẻ là người ngoại quốc. Mái tóc vàng óng, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi đầy đặn, thân hình nóng bỏng, đặc biệt là cái vòng một kia. Khuôn mặt đẹp một cách sắc sảo và quyến rũ.
" Đây là Allard Fanya, cô ấy từ chi nhánh ở Pháp qua đây làm việc vài tháng, mọi người nhớ giúp đỡ cô ấy. "
Tử Văn nói lớn.
“ Xin chào mọi người, phát âm của tôi có thể đôi lúc không đúng, mong mọi người thông cảm. “
Fanya cúi người cười nói.
Ánh mắt sắc sảo lướt nhìn một lượt căn phòng, rồi dừng lại ở chỗ Trương Mỹ nhìn chằm chằm. Cô thấy ánh mắt đó của Fanya thì khó hiểu, không biết tại sao lại nhìn cô bằng cặp mắt như thế.
Fanya đến bàn làm việc của mình, lướt ngang qua Trương Mỹ, cô ta lại liếc mắt nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
“ Trương Mỹ, em với cô ta có quen biết với nhau à? “
Thanh Hoa thấy thế thì liền hỏi.
“ Không, đây là lần đầu tiên em gặp cô ấy. “
“ Vậy tại sao lại liếc em như thế nhỉ? “
“ Việc này em cũng không biết. “
Cô cảm thấy có chút lạ, nhưng cũng nhanh chóng gạt bỏ nó qua một bên và tập trung vào công việc. Đến giờ nghỉ trưa, cô gái tên Fanya đến chào hỏi Trương Mỹ.
“ Xin chào, tôi tên là Allard Fanya, cô hẳn là Đặng Trương Mỹ nhỉ? “
Cô đưa tay ra muốn bắt tay với Trương Mỹ.
“ À phải, làm sao cô biết? “
“ Tôi nghe mọi người trong công ty bàn nhiều về cô lắm. “
“ Oh, ra vậy. “
Cô gật gật đầu.
“ Nghe nói cô cũng mới làm làm cách đây vài tháng nên tôi muốn nói chuyện với cô một chút thôi. Thân là vi hôn thê của Ảnh Quân nên tôi sợ mọi người sẽ dè chừng tôi. “
Fanya đặt một tay lên mặt, tỏ vẻ đáng thương.
Trương Mỹ nghe xong thì sững người, ánh mắt lóe lên tia hoang mang nhưng vẫn không để cô ta nhìn thấy. Thanh Hoa thì vội nhìn Trương Mỹ rồi lại liếc nhìn Fanya.
“ C-cô nói ‘Ảnh Quân’? Là Ảnh Quân nào vậy? “
Trương Mỹ nghe như xét đánh ngang tai. Cô cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất có thể, nhưng nếu nghe kỹ thì sẽ biết được cô đang rất run.
“ Còn Ảnh Quân nào nữa, Maximilian Ảnh Quân, chủ tịch của chúng ta đấy. “
“ Vậy cô là vị hôn thê của anh ấy, nhưng sao tôi không nghe Ảnh...chủ tịch nói gì hết vậy. “
“ Tôi muốn công khai nhưng anh ấy không muốn vì lo cho tôi. “
“ Ra vậy. Xin lỗi, giờ tôi phải đi ăn trưa rồi, nói chuyện sau nhé. “
Cô cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể rồi nắm tay kéo Thanh Hoa đi.
“ Em có… “
“ Chị xuống căn tin trước đợi em, em đến đây một chút. “
Trương Mỹ cắt ngang lời của cô.
“ À ừm. “
Thanh Hoa thấy Trương Mỹ như thế thì cũng không dám nói gì, chỉ sợ cô thêm buồn.
Trương Mỹ đi nhanh đến phòng làm việc của Ảnh Quân, dừng trước cửa phòng anh. Cô thật sự không đủ can đảm để đẩy cửa bước vào và hỏi anh về chuyện kia. Lưỡng lự một hồi thì Trương Mỹ quyết định rời đi, nhưng khi vừa xoay người thì Ảnh Quân đã mở toang cửa ra và kéo cô vào.
“ Vào đây với anh. “
Anh ngồi xuống sofa rồi để Trương Mỹ ngồi lên đùi anh. Cô nhìn anh một lúc rồi nói.
“ Anh có chuyện gì cần nói với em không? “
Trương Mỹ cố tỏ ra bình thường, vẫn cười hỏi.
“ ...Vậy ra em biết rồi à. “
Ảnh Quân im lặng một lúc rồi nói.
Cô cứng người, đứng dậy muốn rời khỏi vòng tay của anh. Hết Cửu Mạnh rồi tới Ảnh Quân, thật trớ trêu.
“ Khoan đã, nghe anh nói này. “
Anh lại kéo cô ngồi xuống đùi anh.
“ Nếu như anh biết trước là cô ta sẽ đến đây thì anh đã nói cho em biết về cô ta rồi. “
“ … “
“ Em nghe anh nói này, cái cô Fanya đó chỉ mang danh là vị hôn thê thôi, là chuyện do ba mẹ anh sắp xếp, anh không hề đồng ý, anh cũng không yêu cô ta. Em là người phụ nữ đầu tiên khiến anh phải tiết hết chất xám để thiết kế cho em bộ đầm đấy. "
“ Ngoan nào, đừng khóc. “
Ảnh Quân nhìn hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt kiều diễm của cô thì liền lau đi, sau đó hôn nhẹ lên mắt Trương Mỹ.