Về đến nhà, Trương Mỹ đi lấy nước cho Ảnh Quân rồi xuống nhà bếp làm thức ăn.
" Anh ngồi đó chờ tôi một lát nhé. "
" Ừm. “
“ Tôi có thể đi tham quan một vòng nhà em được không? "
" Được thôi, nhưng nhà tôi chẳng có cái gì để anh tham quan đâu, anh nhìn một lượt là hết nhà của tôi rồi. "
Ảnh Quân đứng lên, đi vòng vòng nhìn hết chỗ này đến chỗ khác. Anh dừng chân tại một kệ sách, trên đó toàn là sách hướng dẫn nấu ăn, may vá, vẽ vời.
" Nhiều thật đấy. Thảo nào cô ấy nấu ăn ngon như thế, hơn một nửa kệ là sách dạy nấu ăn rồi. "
Anh lấy đại một cuốn xuống, trông nó khá cũ và có vẻ như Trương Mỹ đã đánh dấu rất nhiều trong cuốn sách này. Lật ra xem thì thấy cô ghi chú toàn là "món Cửu Mạnh thích nhất" hoặc "không được cho gừng vào (Cửu Mạnh không thích) ". Cái gì cũng Cửu Mạnh, cái này Cửu Mạnh, cái kia Cửu Mạnh.
Mặc dù anh biết quyển sách này là lúc cô vẫn còn sống chung với anh ta, nhưng nếu Ảnh Quân lật xem nữa thì chắc anh tức chết mất.
Ảnh Quân cau mày, gấp quyển sách đó lại và tìm một cuốn khác, nhưng nội dung bên trong cũng tương tự như thế.
" Trước đây cô ấy bị ám ảnh bởi cái tên Cửu Mạnh đó à. Sao cái gì cũng có tên hắn hết vậy. "
Anh khó chịu, tìm một quyển khác trông có vẻ còn mới, Trương Mỹ cũng không ghi chú hay đánh dấu gì nhiều cả, nhưng điều đặc biệt khiến Ảnh Quân chú ý là cô đã khoanh tròn một món ăn và ghi chú rằng "món đầu tiên Ảnh Quân làm cho mình" bên cạnh còn vẽ hình trái tim nữa. Thấy thế, anh liền đặt tay lên miệng, khẽ cười.
" Phải vậy mới được chứ. "
Khi đã nhìn thấy thứ khiến mình thỏa mãn, Ảnh Quân cất quyển sách đó lại vào kệ, đi xuống bếp xem Trương Mỹ nấu ăn đến đâu rồi.
“ Em làm gần xong chưa? “
Anh đứng phía sau, tay ôm eo cô lên tiếng làm cho Trương Mỹ một phen giật mình.
“ Ah! Anh làm tôi giật cả mình. Sao anh đi mà chẳng phát ra tiếng động gì hết vậy? “
“ Do em tập trung quá thôi. Giờ thì trả lời câu hỏi của tôi. “
“ Vẫn chưa xong, mới có mười phút mà anh đòi làm xong hết mấy món này à. “
“ Có bấy nhiêu đó mà làm cũng không xong, tránh sang một bên để tôi làm. “
Ảnh Quân nói rồi cầm lấy cái giá múc canh trên tay Trương Mỹ rồi đẩy nhẹ cô sang một bên.
“ Nè- “
“ Em đi làm salad hay thứ gì đó đi, nếu được thì ngồi yên một chỗ cho tôi nhờ. “
Cô tròn mắt nhìn anh, ngán ngẩm thở dài. Rốt cuộc thì nhà này của Ảnh Quân hay là của Trương Mỹ vậy.
“ Vậy để tôi làm salad. “
“ À phải rồi, anh làm thịt ấy, đủ một mình anh ăn đươc rồi, tôi không ăn thịt. “
“ Vậy chứ em ăn cái gì? “
“ Tôi ăn salad, canh rau củ, như thế thôi là được rồi. “
“ Em không ăn cơm? “
“ Không ăn, chuyến đi chơi lần trước đã làm tôi tăng lên tận ba ký rồi. “
“ Thảo nào hồi nãy tôi ôm eo em tôi cảm thấy nguyên một lớp mỡ. “
Ảnh Quân cười nói.
“ Cái gì mà mỡ chứ! Anh nói quá. “
Trương Mỹ thẹn quá hóa giận bỏ đi chỗ khác làm salad.
Chẳng tệ đến vậy à? Nếu vậy thì khi nãy anh ấy đã chạm vào cái bụng mở của mình rồi. Trời ơi, muốn đào đất trốn mất. Không được, nếu vậy càng phải giảm cân, cô thầm nghĩ.
“ Anh lo mà nấu cho xong phần của mình đi, tôi làm xong rồi đấy. “
“ Gần xong rồi, mười lăm phút nữa. Hay em đi tắm trước đi. “
“ Hả? Nhưng mà một mình anh nấu ở đây có ổn không đấy? “
“ Từ nãy đến giờ em có thấy tôi gặp bất tiện gì không? “
“ Ừm...không. “
“ Vậy là được rồi đấy, mau đi tắm đi. “
“ Vâng, tôi tắm xong đến lượt anh nhé. “
“ Ừm. “
Trương Mỹ đi lên lầu tắm, khoảng mười lăm phút sau thì cô ra. Vì hôm nay có Ảnh Quân ở nhà nên cô cố ý mặc đồ ngủ lộ một chút da thịt, nhưng vẫn kín đáo nhé. Chỉ là một bộ đầm ngủ ren màu đen thôi.
Trương Mỹ cũng đã chuẩn bị sẵn đồ trong nhà tắm cho Ảnh Quân rồi.
“ Anh lên lầu, rẽ trái, ở đó chỉ có một căn phòng thôi, đó là phòng của tôi. Anh vào trong sẽ có phòng tắm. “
Thấy cô mặc như thế thì mặt anh ửng hồng, tròn mắt nhìn. Lần trước đã thấy những thứ cần thấy rồi, nhưng bộ đồ cô đang mặc lần này giống như đang khiêu khích sự thú tính của anh vậy.
" Ảnh Quân? Anh có nghe tôi nói không thế? "
Không thấy anh đáp lại mình, Trương Mỹ càng đến gần hơn, vẫy vẫy tay trước mặt.
“ À ừm, tôi biết rồi. “
Ảnh Quân đi lên lầu, vào phòng của cô, anh nhìn xung quanh một lượt thầm đánh giá.
" Ra đây là phòng của cô ấy, đúng là giống y hệt tính cách. "
" Một kiểu dáng thanh lịch, ấm áp, mang lại cảm giác vô cùng thoải mái. "
Tông màu chủ đạo là màu trắng, ngoài ban công có vài chậu cây, một cái bàn, một cái ghế và những chiếc đèn màu cam. Bên trong phòng cũng có một góc Trương Mỹ trang trí tương tự như thế. Có vẻ đó là góc đọc sách của cô.
Nhìn một lúc thì anh đi tắm, khoảng năm đến mười phút là xong rồi. Bước ra, Ảnh Quân ngửi nhẹ tay mình.
" Thơm quá,...mình có mùi của cô ấy này. "
" Sao tự nhiên giống mấy người biến thái dữ vậy nè. "
Anh lắc lắc đầu, dừng cái hành động đó lại. Ảnh Quân xuống dùng bữa với Trương Mỹ.
" Anh tắm xong rồi à? Đến đây ăn này. "
" Ừm. "
Cả hai người ngồi vào bàn. Đây là lần đầu tiên cô và anh ăn chung một bữa cơm như thế này đấy.
Dưới ánh đèn sáng mờ mờ ảo ảo, trên bàn ăn tuy chỉ là vài món ăn giản dị, nhưng lại ngon đến khó cưỡng. Cả hai người cứ như cặp vợ chồng mới cưới vậy. Ôi, một khung cảnh trông thật yên bình, khiến cho người khác nhìn vào vừa thấy ghen tỵ, lại vừa ấm lòng.
" Em ăn một chút thịt thì cũng chẳng tăng lên ký nào đâu. "
Anh nói rồi gắp một miếng thịt bỏ vào chén cô.
" Nhưng mà tôi đang giảm cân, tuần sau có buổi chụp hình rồi còn gì. "
" Ăn đi, nếu em lo về việc đó thì sẽ có người chỉnh hình giúp em. Vậy nên mau ăn đi. "
" ...Dạ. "
Trương Mỹ chỉ ăn miếng thịt mà anh gắp cho thôi, được Ảnh Quân gắp cho ăn thì mừng hết biết, tất nhiên là phải ăn rồi. Cô ăn xong salad, ăn thêm một chén canh là xong. Cùng lúc đó, Ảnh Quân cũng ăn xong.
" Để đó tôi dọn rồi rửa luôn cho. "
" Sao mà tôi để anh dọn được, anh đã nấu hầu hết mấy món ăn này rồi, giờ phải để tôi dọn chứ. "
" Tôi đang ở nhờ nhà em, em quên rồi à. Làm chút việc này thì có sao đâu chứ, vã lại tôi sợ em đi trên sàn nhà thẳng như thế này mà lại vấp té thì đổ bể hết tô, chén, đĩa mất. "
" ... "
Gì vậy chứ, đâu phải đây là lần đầu tiên Trương Mỹ dọn dẹp đâu chứ. Bộ cô vụng về đến thế à.
" Vậy tôi đi cắt trái cây, anh ăn luôn nhé? "
" Ừm. "
Trương Mỹ và Ảnh Quân trong cùng một gian bếp, ngay bên cạnh nhau. Người thì rửa chén, người thì cắt trái cây. Nhìn tới nhìn lui kiểu gì thì trông hai người họ y như một cặp vậy. Đúng là có tướng phu thê mà.
Cô cắt xong, đứng chờ anh rửa xong thì lên phòng khách cùng cô.
" Sao em không lên trước đi? Đứng đây làm gì cho mỏi chân? "
" Tôi chờ anh rửa xong thì lên xem ti vi cùng tôi, nhưng nếu anh muốn làm việc thì cũng được. Trên lầu tôi có một phòng riêng để làm việc đấy, anh có thể sử dụng phòng đó.
" Cảm ơn em, tôi nghĩ tôi sẽ xem ti vi cùng em một lát rồi làm việc. "
Trời ơi, đúng là chuyện kinh thiên động địa, vị chủ tịch đáng kính cuồng công việc đã đặt công việc ra sau và ưu tiên việc xem ti vi cùng với Trương Mỹ kìa.
" Vâng. "
Cũng không nhiều chén dĩa cần phải rửa nên Ảnh Quân chỉ tốn một chút thời gian thôi.
Hai người họ lên phòng khách ăn táo và xem phim cùng nhau trông rất thoải mái.
“ Em cắt táo hình con thỏ à? “
Anh cầm miếng táo lên nhìn.
“ Vâng. “
“ Đẹp đấy. “
Ngồi được một lúc thì anh đứng lên đi làm việc. Sợ anh không biết phòng đó nằm ở đâu nên Trương Mỹ đã dẫn Ảnh Quân đến thẳng phòng đó luôn.
“ Cần gì thì anh cứ qua phòng tôi nói, không thì anh cứ nhắn tin cho tôi nhé. “
“ Ừm. “
“ Tối nay cứ vào phòng tôi ngủ, không cần ngủ ngoài phòng khách đâu. “
Nói xong, Trương Mỹ liền rời đi.
“ Ừm. “
Phòng làm việc của cô mang phong cách cổ điển, nhìn sơ qua thì cũng khá giống với phòng làm việc ở nhà Ảnh Quân nên anh cũng không thấy lạ lẫm lắm.
Ảnh Quân bắt tay vào làm việc, còn Trương Mỹ thì trở về phòng ngủ của mình, đọc vài quyển sách sau đó thì trải nệm để nằm. Cô không đám để vị chủ tịch sống trong nhà cao cửa rộng nằm co ro khúm rúm trên chiếc sofa chật hẹp đó, hay là ngủ ở trên sàn đâu.
[. . .]
Đến nửa đêm, Trương Mỹ giật mình thức dậy, cô nhìn lên giường thì thấy giường trống không. Cô dụi dụi mắt vài cái để tỉnh táo hơn rồi đến phòng làm việc.
Trương Mỹ đẩy nhẹ cửa vào, ló đầu nhìn vào trong, thấy màn hình máy tính vẫn còn sáng đèn, Ảnh Quân thì tập trung làm việc, chẳng để ý đến việc cô đã đến gần và đứng bên cạnh anh.
“ Anh ngủ đi, đừng làm nữa. Ảnh hưởng đến sức khỏe đấy. “
“ Hả? Em vào khi nào vậy? “
Ảnh Quân có chút giật mình, quay sang bên cạnh nhìn cô.
“ Mới vào thôi. “
“ Tôi làm gần xong rồi, em cứ ngủ trước đi. “
“ … “
Cô không nói gì, đi ra ngoài, xuống bếp pha cho anh một tách trà hoa cúc, trà này không làm mất ngủ, nó còn giúp anh cảm thấy thoải mái và có một giấc ngủ ngon hơn. Pha xong, Trương Mỹ mang lên cho Ảnh Quân.
“ Anh uống đi. “
Cô đặt lên bàn một tách trà. Mùi hương của trà hoa cúc dần lan tỏa khiến anh cảm thấy thoải mái khi ngửi thấy mùi này.
“ Cảm ơn em. “
“ Anh nhớ đi ngủ đi đấy, đừng làm việc nữa. “
“ Ừm. “
Trương Mỹ trở về phòng trước nhưng cô không ngủ, cô nằm xuống nhìn về phía cửa chờ anh vào. Cô chờ mãi một lúc vẫn không thấy đâu, còn Trương Mỹ thì bắt đầu buồn ngủ. Đầu cô gật gù cứ như gà mổ thóc. Cuối cùng, Trương Mỹ cũng bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Mười lăm phút sau, Ảnh Quân bước vào thì thấy cô đang nằm thu người lại như con mèo trên sàn nhà.
“ Thương thế không biết. “
Anh nói rồi nhẹ nhàng bế Trương Mỹ lên để tránh đành thức cô. Đặt Trương Mỹ lên giường, Ảnh Quân định xuống dưới sàn nằm thì cô kéo lấy áo anh. Miệng mê mang nói:
“ Đừng đi… “
“ Giường chật, tôi sợ em ngủ không ngon. “
Ảnh Quân vuốt nhẹ tóc cô nói.
Trương Mỹ không trả lời, nhưng tay vẫn nắm lấy áo anh. Ảnh Quân thấy vậy thì lại bế cô xích vào trong rồi lên giường nằm. Anh ôm cô vào lòng, hít lấy mùi hương ngọt dịu của Trương Mỹ rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Cả hai người cứ như thế ôm lấy nhau ngủ đến sáng.