Trương Mỹ về đến nhà thì bắt đầu công việc dọn dẹp nhà cửa. Tuy nhà Cửu Mạnh rộng, nhưng lại không có lấy một người giúp việc nào.
Đơn giản là vì anh không thích có sự xuất hiện của ngươi khác trong nhà anh, ngoại trừ Trương Mỹ, cô ấy là ngoại lệ. Thế là Trương Mỹ phải là người dọn dẹp căn biệt thư rộng lớn này.
Dọn đến trưa thì cô mới xong, lúc này Trương Mỹ cảm thấy có chút đói nên đã làm qua loa vài món ăn để lót bụng. Ăn xong thì cô xem ti vi rồi thiu thiu ngủ lúc nào cũng không hay biết. Đến lúc tỉnh dậy thì trời đã tối.
“ Đã hơn tám giờ rồi á?! Sao mình ngủ dữ vậy? Chẳng lẽ hôm nay dọn dẹp nhiều quá nên mệt à? ”
Trương Mỹ đi xuống bếp, nấu một vài món để đến khi Cửu Mạnh về thì còn có cái để ăn. Cô cẩn thận nêm nếm thật kĩ từng món ăn để vừa khẩu vị anh.
Sau một lúc thì Trương Mỹ cũng xong, trên bàn đầy ấp những món ăn ngon, bốc khói nghi ngút. Cô liếc mắt mình lên đồng hồ, đồng hồ đã chỉ hai mươi mốt giờ bốn mươi lăm phút.
“ Đã đến tận giờ này rồi à. Chắc anh ấy tăng ca nữa rồi, hẳn là đúng hai mươi hai giờ anh ấy sẽ về nhà đến lúc đó đồ ăn chắc cũng còn ấm. "
Nói rồi cô ra phòng khách ngồi chờ Cửu Mạnh về, nhưng cũng không lâu thì đột nhiên cúp điện. Trương Mỹ giật mình, xung quanh cô chỉ toàn là một màu tối đen như mực. Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, không dám đi đâu, chỉ ngồi yên nhìn ngó xung quanh.
Cũng phải thôi, một mình một cõi trong căn biệt thự rộng lớn không một bóng người nào thì không sợ mới lạ.
May cho Trương Mỹ là thời gian cúp điện không lâu. Nhưng khi vừa có điện thì cô thấy một người đàn ông đang đứng trước mặt cô như trời trồng. Trương Mỹ giật mình, định đứng lên chạy đi.
“ Này cô em, đi đâu mà vội mà vàng thế hửm? ”
Người đàn ông đó một thân chỉ có một màu đen, còn bịt mặt nữa chứ. Nhìn là biết đây là một tên trộm.
“ Mau buông ra! Tôi báo cảnh sát đấy!”
Trương Mỹ tay chân vùng vẫy, nhưng không may là tên trộm đó đã khống chế được cô.
“ Thôi nào, anh định rời đi trước khi có điện đấy. Nhưng do mắt anh đã quen nhìn trong bóng tối, nên khi nhìn thấy nhan sắc mĩ miều* của em, anh không kìm chế được. ”
“ Này! Tôi là gái đã có chồng đấy, anh khôn hồn thì mau biến đi. ”
Tay chân cô quơ loạng xạ, vô tình kéo bịt mặt của tên đó xuống. Chỉ là một người đàn ông có nhung mạo bình thường. Trên mặt còn có một vết sẹo lớn ngay mắt.
“ Ha, cô em cũng ăn gan hùm à? ”
“ Bỏ ra! Tôi xin anh đấy! ”
Trương Mỹ kinh hãi khi thấy mặt hắn ta, cô càng vùng vằng mạnh hơn nữa.
“ Thôi nào, ngoan một chút. ”
Tên trộm đó cúi đầu xuống , hôn vào cổ Trương Mỹ. Điều này làm cô cảm thấy kinh tởm đến tột cùng. Cửu Mạnh còn chưa làm điều này với cô mà tên này đã làm thế.
*Cạch*
Tiếng mở cửa vang lên. Không may, Cửu Mạnh đã về nhà, đập vào mặt hắn là một hình ảnh ám muội, nam trên nữ dưới.
“ Cửu Mạnh… ”
Cô nức nở khóc.
“ Trương Mỹ! Cô dám dẫn tên này về nhà để ân ái lúc tôi không có ở đây à ?! ”
Cửu Mạnh vội đi tới, đấm một phát vào mặt tên trộm. Hắn bị đánh rơi xuống ghế, vội đứng dậy chuồn đi.
“ Không, không phải đâu anh. Hắn là tên trộm muốn cưỡng hiếp em, nhưng em với hắn chưa có gì hết. ”
Trương Mỹ ngồi bật dậy, đôi mắt đẹp đẽ của cô đầy nước mắt. Cô cầm tay Cửu Mạnh vội giải thích.
“ Thôi cô mau im mồm đi, rõ rành rành trước mắt tôi mà còn chối hả ?! ”
*Chát*
Cửu Mạnh tức quát. Tay giơ cao rồi giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mỹ
“ Anh hiểu lầm rồi! Em không có, người em yêu thật sự là anh mà. ”
Má cô nhanh chóng truyền tới một cảm giác đau đến tê dại. Nhưng nó vẫn không bằng nỗi đau như hàng ngàn mũi dao đâm vào tim cô.
“ Còn dám nói những lời này!? ”
Anh kéo Trương Mỹ xuống dưới ghế, chẳng may đầu cô đập mạnh vào cạnh bàn, cảm nhận được máu cô bắt đầu chảy ra. Cô vội đứng lên cầm lấy tay anh thì bị vùng ra, sau đó Cửu Mạnh lại tát cô thêm một lần nữa, cú tát lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, nó khiến Trương Mỹ ngã xuống một lần nữa.
Trương Mỹ chóng mặt, choáng váng đầu óc, ù và đau nhói bên trong tai. Tiếp đó cô đột nhiên không còn nghe thấy gì nữa. Trương Mỹ vương đôi mắt ngấn lệ lên nhìn Cửu Mạnh, cô chỉ thấy anh mấp mấy môi, nhưng dựa vào việc có thể nhìn khẩu hình mà đoán lời nói cô có thể chắc rằng anh đang mắng chửi cô.
“ Tôi nhịn cô đủ lắm rồi! Thứ đàn bà ham hư vinh như cô, tôi thật sự rất chán ghét! Tôi không biết cô sử dụng bùa ngải gì mà lại có thể khiến cho mẹ tôi thương cô như vậy chứ. Như vậy là đủ rồi, tôi và cô chấm dứt tại đây! Ly hôn đi! ”
Và còn có cả…anh ấy đang muốn ly hôn với mình! Trương Mỹ sốc thật sự, cô không hề nghĩ chuyện này sẽ tệ đến mức như thế này.
“ Không, em cầu xin anh đó, đừng ly hôn mà. Em yêu anh thật lòng, em cũng không sử dụng mấy thứ mê tín dị đoan đó. ”
“ Đừng nhiều lời, giấy tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, chữ ký thì tôi cũng ký rồi. ”
Trương Mỹ giờ chỉ có thể nhìn theo khẩu hình miệng mà đoán anh đang nói gì. Thì ra, Cửu Mạnh đã chuẩn bị những thứ này từ trước, xem ra anh ấy đã rất muốn ly hôn với cô. Đến lúc ly hôn thì Trương Mỹ cũng hiểu lý do vì sao Cửu Mạnh lại ghét mình tới vậy.
Nghĩ cô ham vinh hoa phú quý nên mới chịu kết hôn với anh, chứ một người bị ba mẹ mang đi bán con mình kết hôn với người khác thì có thể ngồi yên mà không tìm cách bỏ trốn à.
“ Ký vào đó đi, rồi tôi sẽ chia một nửa tài sản cho cô. ”
Cửu Mạnh lấy tờ đơn ly hôn từ trong hộc bàn ở phòng khách ra.
“ Anh...phải nhất quyết ly hôn với em sao? ”
Cô nhìn tờ đơn ly hôn, nước mắt Trương Mỹ chảy đầm đìa trên mặt cô. Đây có lẽ là điều tệ nhất trong khoảng thời gian cô và anh chung sống với nhau.
“ Đừng phí thời gian của tôi. ”
Cửu Mạnh muốn mau chóng kết thúc việc này, tránh xa người phụ nữ ham phú quý này. Anh sẽ cho cô một nửa tài sản vì dù sao cô cũng là “ vợ cũ ” của anh, cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Văn.
“ Được…em sẽ ký, nhưng em sẽ không nhận số tài sản mà anh đưa. ”
Trương Mỹ ngậm đắng nuốt cay, tay run rẩy đặt bút kí vào đơn ly hôn. Từng giọt nước mắt cô rơi xuống làm ướt một vài chỗ.
“ Không cần à? Cô chắc chứ? ”
Cửu Mạnh cứ nghĩ khi nghe chia một nửa tài sản thì Trương Mỹ sẽ nhanh chóng nhận chứ.
“ Em chắc, vì em yêu anh không phải là vì tài sản. ”
Cô nhìn khẩu hình miệng anh, giọng run run đáp.
“ Chậc. ”
Anh khó chịu tắc lưỡi một cái.
Trương Mỹ kí xong thì tháo bỏ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út ra.
“ Ngày mai em sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi. ”
Nói xong, Trương Mỹ đứng lên đi lên phòng. Không cần nghe Cửu Mạnh có đáp lại không.
À không, cũng không hẳn là không cần nghe, mà là không thể nghe được nữa rồi. Xung quanh Trương Mỹ giờ đây chỉ là một khoảng không yên tĩnh.
Cô lên phòng, sắp xếp quần áo cùng đồ đạc, vật dụng của mình vào vali. Đồ của cô không nhiều, nên cô không mất nhiều thời gian để dọn. Trang sức cô có nhiều, nhưng chẳng mang theo cái nào cả, đây tất cả đều là Cửu Mạnh mua cho cô.
Dọn xong, Trương Mỹ lên giường nằm, mặc kệ cho vết thương ngay đầu đang chảy máu. Lúc này, nước mắt lại một lần nữa tràn khóe mi, lần này cô quyết định buông bỏ thật rồi. Cô sẽ chấp nhận buông tay, “ giải thoát ” cho Cửu Mạnh. Trương Mỹ xem như lần này là cô mù quáng, nhất định…sẽ không yêu lần nữa.
Cuối cùng thì sau mấy năm, Trương Mỹ cũng đã nhận ra mình là một con ngốc. Đi ôm một " cây xương rồng " ôm càng chặt thì càng đau.