Hai mắt Cửu Mạnh nheo lại, dường như vẫn chưa tin tưởng vào lời nói của Fanya.
" Dựa vào đâu mà tôi có thể tin vào lời nói của cô? "
" Chưa đến một tuần nữa là tôi phải đi trị liệu rồi, sao có thể làm hại cô ấy chứ. “
Nghe cô ta nói thế thì Cửu Mạnh cũng bớt lo phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn hoài nghi.
“ Hm… Vậy những gì tôi làm là theo dõi hai người và thay cô thực hiện kế hoạch trong lúc cô đi trị liệu đúng không? “
“ Chính xác. “ - Fanya nháy mắt một cái, sau đó nói tiếp - “ Anh có muốn đi đâu có cùng tôi để chúng ta hiểu nhau thêm một chút không? Dù sao trong khoảng thời gian tiếp theo, tôi và anh cũng làm việc với nhau khá lâu đấy. “
“ Giữa chúng ta không khác gì ‘đối tác làm ăn’, nên chẳng cần thân thiết hơn với nhau đâu. Chỉ như rước thêm phiền phức. “
Cửu Mạnh trầm giọng nói. Chưa kịp để Fanya tiêu hóa câu nói của anh là anh đã đứng lên, lạnh lùng rời đi. Để lại Fanya vẫn còn ngẩn người, ngơ ngác đưa mắt nhìn theo bóng lưng mình.
“ Lạnh lùng thế. “
Cô ta nhướn một bên mày, nhếch mép cười.
[...]
Trong khi Fanya đang bày mưu tính kế chia rẽ Trương Mỹ và Ảnh Quân, thậm chí Trương Mỹ có thể mất mạng như chơi. Mà hai người bọn họ chẳng mảy may biết điều đó, vẫn tận hưởng những giây phút “êm đềm trước cơn bão” ấy.
Lúc này, Ảnh Quân và Trương Mỹ đang trên đường đến ngoại ô thành phố, cùng nhau trải nghiệm những cảm giác mới mẻ.
Cô tò mò không biết anh sẽ đưa mình đi đâu, cô hỏi thì anh lại không nói.
“ Ảnh Quân, anh thật sự không thể nói cho em biết là chúng ta đang đi đâu à? “
“ Nói thì còn gì là bất ngờ nữa, nhưng chắc chắn em sẽ thích. "
Ảnh Quân trầm giọng đáp, trong khi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, tay vẫn giữ chặt vô lăng, lái chiếc xe thể thao băng băng trên đường.
Đi một chuyến đường dài, cuối cùng cũng đến nơi. Đây là Manado de Fernay, một trang trại ngựa.
Tại đây, có thể tham dự rất nhiều sự kiện như cưỡi ngựa, ngắm những chú ngựa hoang dã hoặc xem đấu bò, hay hơn nữa là thưởng thức bữa ăn với không khí rất Provence.
Đứng trước một bãi cỏ xanh mươn mướt, cùng với đàn ngựa xinh xắn, ở phía xa xa là đàn bò như đang thơ thẩn dưới cái nắng oi bức. Trang trại này có hai giống ngựa là Camargues và Andalousie.
Ngựa Camargue là một giống ngựa không chỉ nổi tiếng bởi màu trắng mà còn vì đây là giống ngựa khá hoang dã, được thả tự do trên đồng. Giống ngựa cổ này được tìm thấy ở vùng Camargue, miền nam nước Pháp. Mặc dù nguồn gốc còn có phần chưa xác định rõ ràng nhưng đây là một trong những giống ngựa cổ nhất thế giới. Nó được đánh giá cao bởi tính khí bình tĩnh và luôn sẵn sàng, vì thế những con ngựa Camargue luôn có một liên kết chặt chẽ với người cưỡi.
Đây là lần đầu tiên Trương Mỹ được thấy những con ngựa với màu lông trắng muốt như thế này nên vô cùng hào hứng. Cô thích thú nhìn đàn "thiên mã" trước mắt mình, cả người không yên mà đi tới đi lui, ngắm nhìn những chú ngựa đang chạy nhảy trên bãi cỏ ấy.
Ảnh Quân thấy Trương Mỹ vui như thế thì anh cũng vui lây. Ảnh Quân bước đến đặt tay lên eo cô kéo nhẹ vào người mình, đội lên đầu cô một cái nón.
" Trời nắng, em mà say nắng thì không thể trải nghiệm được đâu. Chúng ta vào thôi, anh đã hẹn trước với chủ trang trại rồi. "
" Dạ. "
Cả hai người cùng bước vào. Ông chủ trang trại đang quan sát đàn ngựa, thì vô tình thấy Ảnh Quân và Trương Mỹ từ xa đi tới. Ông ấy vui mừng bước đến vài bước về phía hai người, chào đón cô và anh.
" Chào mừng hai người đã đến với trang trại Manado Fernay. Tôi là chủ của trang trại này, Oliver. "
Ông nở nụ cười tươi tắn, nói một tràng bằng tiếng Pháp.
" Chào ông, tôi có hẹn trước cho ông là sẽ đến lúc mười lăm giờ đấy. "
Ảnh Quân gật đầu đáp.
Oliver nghe thế thì nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cố gắng nhớ lại nội dung cuộc hội thoại ngày hôm qua. Sau một hồi nghiền ngẫm, ông cuối cùng cũng nhớ ra được cuộc đối thoại ấy.
" À, ra là cậu. Vì hai người đi khoảng giờ này và một phần cũng vì dịch bệnh nữa, nên ở đây khá ít khách tham quan. Càng có chỗ cho hai người cưỡi ngựa. " Oliver cười nói rồi dẫn Trương Mỹ và Ảnh Quân đi chọn ngựa cưỡi.
" Ở đây có ai không biết cưỡi ngựa không? Tôi có thể hướng dẫn cho mọi người làm quen, sau đó để hai người cưỡi tự do. "
" Tôi biết, tôi có thể hướng dẫn cho cô ấy. " - Ảnh Quân lên tiếng, anh đưa mắt nhìn một lúc rồi đưa tay chỉ vào hai con ngựa màu trắng đang gặm cỏ - " Tôi muốn hai con đó. "
Ông ấy nhìn theo hướng tay của Ảnh Quân, gật gật đầu. Sau đó huýt sáo, ra hiệu cho hai chú ngựa ấy chạy đến.
Tiếng huýt sáo vang lên tận trời xanh, hai con "thiên mã" ấy nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền ngước lên nhìn, sau đó chầm chậm chạy đến chỗ Oliver.
" Cậu biết chọn thật đấy. Mặc dù ngựa của tôi, con nào cũng hiền cả, nhưng hai con này là đứa hiền nhất và cũng biết nghe lời lắm đấy. "
Ông ấy vuốt ve hai chú ngựa xinh xắn ấy, khiến nó hài lòng mà càng tiến đến gần ông hơn.
Hai mắt Trương Mỹ tròn xoe nhìn hai con bạch mã ấy. Nhìn từ xa thì trông cũng bình thường, cứ tưởng rằng nó là con trong giai đoạn phát triển. Mà ai ngờ khi đến gần, nó lại cao đến thế.
Hai bé này đẹp quá! Có thêm đôi cánh là thành thiên mã luôn rồi còn gì nữa, Trương Mỹ thầm nghĩ.
" Em thích không? Hay muốn chọn con khác? "
Ảnh Quân thấy cô im lặng từ nãy đến giờ, chỉ chăm chăm nhìn con ngựa trước mắt mình nên anh nghĩ rằng cô muốn cưỡi con khác.
" Em thích. Cứ cưỡi hai con này là được rồi. " - Trương Mỹ mỉm cười gật đầu, nhẹ giọng nói. Sau đó cô quay sang hỏi Oliver - " Bác ơi, hai con ngựa này có tên không? "
" Có chứ. Con đang đứng ở bên phải là Arthur, con còn lại là Liam. Con chưa biết cưỡi thì cưỡi con Arthur đi, nó dễ làm quen hơn. Để bác đi lấy yên ngựa. “
Ông ấy cười nói rồi rời đi, trong lúc đó thì Ảnh Quân chỉ Trương Mỹ cách làm quen với chúng trước.
“ Em đưa tay từ từ đến trước mặt nó, nếu như nó không né thì cứ tiến tới, vuốt nhẹ phần sóng mũi của nó. “
Anh cầm lấy tay Trương Mỹ, chầm chậm đưa đến con Arthur. Ban đầu cô có hơi sợ một chút, nhưng thấy chú ngựa ấy không có vẻ gì là hoảng sợ hay phản kháng đối với cô. Nên Trương Mỹ đã bình tĩnh lại một chút, đặt tay lên bộ lông trắng tinh của nó, vuốt ve.
Được cô vuốt ve, chú ngựa ấy thích thú, càng ngày càng dụi dụi vào tay cô.
“ Nó có vẻ thích em đấy. Như vậy thì khi cưỡi nó sẽ đỡ vất vả hơn. “
Lúc này Oliver cũng bước ra, trên tay là hai cái yên ngựa. Ông đặt nó lên lưng hai chú ngựa ấy.
Ảnh Quân bế Trương Mỹ lên ngồi trước, rồi anh ngồi phía sau, cầm tay cô nắm lấy dây cương, bắt đầu một khóa học cưỡi ngựa miễn phí.
______________________________________
Xin lỗi mọi người nhiều lắm luôn, do mình thi giữa học kỳ nên không ra chương nhanh được. Khi nào có nhiều thời gian rảnh thì mình sẽ bù cho mọi người sau nhé. Một lần nữa xin lỗi mọi người nhiều..