Mục Long nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Hóa ra mục đích họ tới đây là vì thần kích Như Ý, khỏi nghĩ hắn cũng biết đương nhiên chuyện này là Mạnh Phi Hàn nói cho Tống Lăng Kiệt biết.
"Ta có chiến kích hay không thì liên quan gì đến ngươi?", Mục Long cười lạnh hỏi ngược lại.
"Ta cho ngươi một cơ hội, đưa chiến kích cho ta, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi trong ngoại môn này. Sau đó, còn có thể đề cử ngươi gia nhập vào hội Vô Song!", Tống Lăng Kiệt bình tĩnh nói.
"Vậy hả? Ta đây cũng cho ngươi một cơ hội".
"Bảo Mạnh Phi Hàn kia tự vả 10 cái, rồi xin lỗi Kim Bá Thiên và khôi phục mọi thứ trong phòng này trở lại như cũ thì ta có thể suy xét bỏ qua cho các ngươi một lần", Mục Long nhìn Tống Lăng Kiệt, chậm rãi nói.
Tống Lăng Kiệt và Mạnh Phi Hàn nghe vậy đều bật cười, mà Kim Bá Thiên bên cạnh lại giật mình hoảng sợ, không ngừng giật giật vạt áo Mục Long.
Đùa gì vậy, một tên Mạnh Phi Hàn đã khó chơi rồi, giờ còn thêm một Tống Lăng Kiệt, hắn ta chính là thiên tài nổi tiếng trên bảng Sơn Hà đó, đã thế còn là người trong "hội Vô Song". Bình thường, đệ tử ngoại môn thấy hắn ta đều đi đường vòng, mà Mục Long lại dám nói sẽ bỏ qua cho Tống Lăng Kiệt một lần.
"Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi...", Kim Bá Thiên thật sự không ngờ cái tên mới tới này lại thích gây chuyện như vậy. Câu đó mà cũng nói ra được, vốn dĩ chỉ cần bị đánh một trận là được, giờ e rằng khó có thể chết già rồi.
"Xem ra, ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình huống của bản thân nhỉ? Vậy để ta nói cho ngươi biết đi".
"Mục Long, theo lý thì ngươi bị Triệu sư tỷ nhìn trúng, lại là quán quân của cuộc tuyển chọn lần này. Đáng lẽ sẽ được tông môn dốc sức đào tạo, nhưng ngươi có biết sao mình lại rơi xuống tình trạng như bây giờ không?", Mạnh Phi Hàn cười khẩy nhìn Mục Long hỏi.
"Ngươi định nói cái gì?", Mục Long bình tĩnh hỏi.
"Ha ha, ta nói thẳng cho ngươi biết đi, mọi thứ đều bởi vì ta, Mạnh Phi Hàn này. Ngươi cũng biết, nếu không phải ngươi gây khó dễ thì Mục Thiên Dao đã là vợ chưa cưới của ta và cùng tiến vào Tiêu Dao Thần Tông rồi. Đều tại ngươi, hại tông môn tổn thất một vị Thiên Linh Hàn thể, còn hại phủ thành chủ ta trở thành trò cười trong thành Hàn Giang!"
"Thế nên, trước khi ngươi tới, ta đã báo chuyện này cho tông môn, kể cả lai lịch của ngươi nữa. Nghe nói Thanh Mộc Linh thể Lâm Cảnh Thiên đã được một nhân vật lớn trong tông nhận làm đệ tử, ngay cả Cửu Khiếu Hóa Long đan vốn thuốc về ngươi cũng được ban cho y. Đúng là hả dạ mà, đây là kết quả vì đã chọc tới Mạnh Phi Hàn ta đó!", Mạnh Phi Hàn nói xong, lạnh lùng cười dường như vô cùng hả dạ.
Mà giờ phút này, trong mắt Mục Long đã lộ ra một chút sát khí.
Đến giờ, hắn mới biết được việc Triệu sư tỷ bị trách phạt còn hắn lại mất đi mọi thứ, còn bị đày tới đây đều là tại Mạnh Phi Hàn. Không thì dù Pháp Vương Nguyên Vô Thiên có ba đầu sáu tay cỡ nào cũng chẳng thể biết rõ được mọi chuyện như vậy.
"Ngươi nói những điều đó là định chọc giận ta à?", Mục Long nhìn thẳng vào mắt Mạnh Phi Hàn, hỏi.
"Đúng vậy thì sao? Cũng nên cho ngươi biết được thủ đoạn của Mạnh Phi Hàn ta. Ở trong Tiêu Dao Thần Tông này, ngươi còn không bằng một con chó. Nếu muốn sống yên ổn ở đây thì biết điều chút, giao thanh chiến kích kia ra đây đi", Mạnh Phi Hàn đe dọa.
Từ sau khi hắn ta bị Mục Long đánh bại trước cửa Mục gia, trong lòng vẫn ngấp nghé thanh thần kích Như Ý kia. Đây chính là một thanh thần binh lợi khí mà ngay cả thương Truy Mệnh được đúc từ hàn thiết ngàn năm cũng bị nó đánh gãy đó.
Có điều, Mục Long lại làm lơ câu đe dọa của hắn ta, chỉ nói: "Nếu ngươi muốn chọc giận ta, vậy ta thú nhận là ngươi đã thành công rồi đó".
"Nhưng thành công chọc giận ta cũng đồng nghĩa với việc ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt cho điều đấy!"
"Ầm!"
Mục Long vừa nói, khí thế cả người cũng chợt bùng nổ, trực tiếp giơ quyền đấm về phía Mạnh Phi Hàn.
"Dám ra tay trước mặt ta, ngươi cho rằng ta chết rồi hả?"
Tống Lăng Kiệt đứng cạnh thấy vậy hừ lạnh, cũng đấm ra một quyền va chạm với nắm đấm của Mục Long.
Chân nguyên khủng bố dao động như một cơn sóng thần lập tức tản ra khiến đồ vật trong phòng ngã trái ngã phải thành một đống lộn xộn.
Kim Bá Thiên đứng đằng sau Mục Long cũng bị cơn sóng khủng bố ấy đẩy văng ra.
Hắn ta lập tức đứng lên, cầm cái vung che trước mặt, nhìn cảnh tưởng trước mặt mà như thấy quỷ, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Kim Bá Thiên giơ bàn tay thịt mum múp lên, dùng sức dụi mắt, hắn ta nghi mình hoa mắt rồi.
Vốn dĩ, hắn ta nghĩ rằng Mục Long sẽ bị thiệt thòi, nhưng sau một quyền kia, Mục Long vẫn đứng sừng sững tại chỗ không chút sức mẻ y như một pho tượng khổng lồ.
Thực ra, điều này cũng không có gì là lạ.
Lúc trước khi ở thành Hàn Giang, Mục Long đã đột phá trong trận đấu nên thực lực cũng tăng vọt. Nếu đánh cận chiến thì dù Mục Thiên Dao mở được thập phương huyền cũng không phải là đối thủ của hắn.
Huống chi bây giờ, cảnh giới của hắn đã được củng cố vững chắc, sức mạnh khủng bố bên trong một quyền ấy là cực kỳ đáng sợ, chắc cũng không thua gì mấy trăm ngàn kg.
Hơn nữa, cường độ chân khí màu vàng của hắn khi còn ở Thoái Phàm cảnh đã có thể so với chân nguyên. Giờ, Mục Long đã ngưng tụ ra chân nguyên, vậy cường độ của nó thì khỏi phải nói rồi.
Tuy Tống Lăng Kiệt cũng mạnh đó, nhưng so với Thiên Linh Hàn thể mở được thập phương huyền cung như Mục Thiên Dao thì vẫn hơi kém chút.
Vậy nên, sau một quyền ấy, Mục Long vẫn đứng sừng sững tại chỗ.
Bịch, bịch, bịch!
Còn Tống Lăng Kiệt lại giống như bị một ngọn núi va vào, lùi ra sau cả năm sáu bước mới khó khăn đững vững được.
Bấy giờ, sắc mặt của hắn ta đã hoàn toàn thay đổi.
Ban đầu, Tống Lăng Kiệt nghe Mạnh Phi Hàn nói Mục Long cũng có chút bản lĩnh, nhưng nghĩ rằng một tên lớn lên trong thế tục dù có mạnh cũng có hạn.
Song, một quyền kia của Mục Long đã thay đổi cái nhìn của hắn ta.
Bởi vì công pháp Tống Lăng Kiệt tu luyện có tên là "Mãng Cổ Huyết Cương quyết", nó vốn là một công pháp chuyên về sức lực. Vả lại, bản thân hắn ta cũng là cao thủ Bích Cung cảnh đỉnh.
Một quyền kia, hắn ta đã dùng hơn 80% sức mạnh, định dùng một chiêu đánh bại Mục Long, thu phục hắn. Nhưng giờ, lại bị một quyền của Mục Long đánh lùi lại.
"Hắn chỉ là Bích Cung cảnh tầng 1 thôi sao? Sức lực mạnh thật!", Tống Lăng Kiệt có chút nghi ngờ, nhưng ánh mắt chỉ hơi nghiêm túc lên mà thôi.
Sau đó, ánh mắt hắn ta nhìn Mục Long chợt sục sôi, toát ra vẻ nóng lòng muốn thử.