Chương 180
“Nếu ta thắng, ta muốn ở lại Tiêu Dao Thần Tông”.
“Được”.
“Ta còn muốn Pháp Vương miễn phạt diện bích tư quá ba năm cho sư tỷ ta!”, Mục Long nhìn hắn ta chằm chằm, nói với tốc độ không nhanh không chậm.
“Láo xược!”
“Ai cho phép ngươi ra điều kiện với bổn vương?”, Nguyên Vô Thiên bỗng nhiên giận dữ gầm lên, tiếng gầm ấy như sấm sét ầm vang trong lòng Mục Long.
Nhưng giờ đây hắn vô cùng bình tĩnh, không hề chùn bước, bởi trong lòng hắn biết rằng đây là điều duy nhất mình có thể làm cho Triệu Linh Đan lúc này.
“Hay là Pháp Vương không tin tưởng Lâm Cảnh Thiên?”, Mục Long tiến lên một bước đứng trước người Triệu Linh Đan, một thân một mình đối đầu với Pháp Vương Nguyên Vô Thiên, sự nghênh ngang ấy tựa như trời sinh đã có.
Nguyên Vô Thiên bất chợt ngửa đầu phá lên cười.
“Ha ha ha…”
“Được lắm, bao nhiêu năm qua, ngươi là đệ tử ngoại môn đầu tiên dám khích tướng bổn vương đấy. Bổn vương mà tung chưởng đập chết ngươi thì hẹp hòi quá, mà cũng chẳng có gì hay ho”.
“Tốt thôi, nếu ba tháng sau ngươi thắng được Lâm Cảnh Thiên thì chứng tỏ ngươi là thiên tài, Triệu Linh Đan được tha tội vì có công chiêu tài cho tông môn!”, hắn ta bình tĩnh nói.
Thế rồi Pháp Vương bỗng đổi giọng, cười hỏi với vẻ thương hại và đùa cợt: “Cơ mà ngươi tưởng mình có cơ hội đó thật sao?”
Đã bước trên con đường tu đạo thì võ giả định sẵn sẽ sống trong cô độc, những người máu mặt của tông môn chỉ xem lời lẽ của Mục Long như trò cười giải trí cho đỡ chán. Hài hước quá đi mất!
Nhưng ngay sau đó, họ thấy thiếu niên liếc nhìn tất cả những người có mặt trong đại điện, khí thế dâng lên ngất trời, trong mắt là ngọn lửa tự tin đang hừng hực cháy.
Hắn cao giọng thốt từng chữ: “Nếu Pháp Vương quân tử nhất ngôn thì ta cho rằng, ta có!”
“Ba tháng sau, chính tay ta sẽ đánh bại Lâm Cảnh Thiên. Đừng hỏi vì sao ta tự tin như thế, ta chỉ xin trả lại tự do cho sư tỷ ta thôi!”
“Ngươi cho rằng ngươi có là có sao?”
“Cái này… không phải tự tin mà là liều lĩnh, ngông cuồng, coi trời bằng vung!”
“Thành Hàn Giang là nơi quái gì mà sinh ra kẻ ngang ngược thế này vậy?”
Lời tuyên bố dõng dạc của Mục Long làm cả đại điện nghẹn họng nhìn trân trối, tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi.
Họ tu hành đã nhiều năm, thấy nhiều biết rộng nhưng chẳng mấy khi thấy ai ngông cuồng đến vậy, chưa kể đây chỉ là một thiếu niên Bích Cung cảnh, thực lực thế này chẳng đáng vào đâu cả.
Nhưng Mục Long có chính kiến của riêng mình, nếu đã không thể khiêm tốn thì làm một kẻ kiêu ngạo thôi.
Trời cao bao nhiêu thì ta ngạo mạn bấy nhiêu, ai mà không có một thời niên thiếu bồng bột! Cùng lắm là bị trục xuất khỏi tông môn thôi.
“Ta đường đường là thể Thiên Yêu, truyền thuyết của thái cổ, sợ Thanh Mộc Linh thể thì đúng là hết nói nổi!”
“Vậy thì ta không còn mặt mũi nào gặp Vân tiên tử chứ nói gì là trở thành cường giả, đối đầu với tộc Hắc Long và cứu mẫu thân? Muốn hoàn thành sứ mệnh của Thiên Yêu thì tuyệt đối không được hèn nhát!”
Nghe một tràng tiếng cười khinh thường và trào phúng trong đại điện, Mục Long càng quyết tâm hơn.
“Ta tin ngươi!”, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo từ sau lưng truyền vào tai hắn.
Đó là giọng của Triệu Linh Đan. Nàng ta nhìn thiếu niên trước mắt, đôi mắt mơ màng đầy mộng ảo ấy nổi bật đến lạ thường giữa đại điện ngập tràn tiếng chế giễu, châm biếm.
“Đủ rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!