Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau lưng, tiếng cười “Khủng bố” vang lên không ngừng——
Mẹ Hi vừa đi, vừa lắc đầu: “Người trẻ tuổi bây giờ đúng là quá đáng sợ, quá đáng sợ... Nói gì, làm gì đều không chú ý... Haizzz! Đúng là khiến người ta phải bận tâm mà! Chỉ là... Hừ hừ, chắc bà sẽ nhanh được ôm cháu ngoại. Ai nha, các con cứ hôn đi hôn đi, coi như mình không nhìn thấy gì là được...”
Lúc Mẹ Hi mang bánh ngọt ra cho bọn họ ăn, đám người bên ngoài đã cười đến nỗi có thể phá tung nóc nhà lên rồi!
Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn cãi nhau ầm ĩ, giống như hai đứa trẻ.
Cả đám náo loạn một lúc, rồi gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.
Mẹ Hạ Tiểu Hi không ngừng lải nhải chuyện cô ấy chưa mang thai, Hạ Tiểu Hi liền nói: “Con đã nhanh lắm rồi đấy, được không? Ít nhất là con đã lập gia đình, chứ Thiên Ma còn chưa có bạn gái đâu! Hừ —— “
Hạ Tiểu Hi trề miệng, vội vàng gọi điện thoại cho bia đỡ đạn.
Lý Thiên Mặc vẫn còn đang ở quê, phải sau mùng bốn mới có thể tới.
Hạ Tiểu Hi trêu ghẹo anh ta: “Lớn rồi, mà còn độc thân! Cười nhạo cậu! Cười nhạo cậu!”
Lý Thiên Mặc không biết phải làm sao, tức giận nói: “Vậy tôi phải dùng cách gì bây giờ, tôi nhìn phụ nữ đều như nhìn thấy mật mã... Đến bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào làm cho tôi không phân tích ra mật mã...”
Lăng Vi nói ở đầu bên kia: “Vì vậy, cả đời này của cậu chỉ có thể sống với mật mã mà thôi!”
“Ha ha ha —— “
Lý Thiên Mặc nghe thấy đầu điện thoại bên kia truyền tới rất nhiều tiếng cười nhạo...
Anh ta cũng rất phiền muộn, được không?
Anh ta cũng rất phiền não, được không?
Anh ta cũng rất muốn tìm bạn gái, được không?
Tiểu Vi, tiểu Hi, tiểu Đình đều rất tốt... Cũng đều là người đẹp, có điểm mạnh điểm yếu, nhưng cái chính là anh ta không động tâm, nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy mật mã, hoàn toàn không có loại cảm giác đó, tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ anh ta... là người lãnh cảm?