Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vẻ mặt Lăng Vi đầy sát khí nhìn anh.
Đôi mắt sáng ngời lóe lên sự lạnh lẽo, giống như một giây tiếp theo có thể nhảy dựng lên giết chết anh vậy.
Diệp Đình bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ: “Bây giờ mới nói tới vấn đề mấu chốt.”
Anh nhếch môi, đoàn đầu bếp nữ đi ra.
Đầu bếp nữ nhìn Lăng Vi, giọng điệu điềm đạm nói: “Tiểu thư Vi Vi, tiên sinh nhà chúng tôi cố ý dặn dò, nói cô ghét ăn mặn cho nên tôi dùng bí quyết gia truyền, dùng dược liệu biến đổi, dùng nước canh cho thêm rau chế biến thành canh... cô không phát hiện sắc mặt của cô hồng hào hơn nhiều sao?”
“...” Lăng Vi nghẹn họng.
Diệp Đình lại nói: “Đương nhiên phí dược liệu chúng tôi không lấy nhiều của em.”
“...” Lăng Vi không giận dữ nổi.
Diệp Đình nói: “Ngày thứ hai là canh gà lão Tham hầm, cách làm cũng tương tự như vậy.”
“’Được rồi, không cần liệt kê hết.” Lăng Vi không kiên nhẫn vung tay: ‘Ba ngày 6 bữa ăn chính – 12 vạn, có hai bữa tôi không ăn còn lại 8 vạn đúng không?”
“Em biết tính toán như vậy tôi rất thưởng thức.”
Lăng Vi hung hăng trừng anh: “Vì sao bữa sáng lại 3000? Thịt trâu nhà anh lấy từ mặt trăng xuống hả? Dù có lấy từ mặt trăng xuống thì cũng không đắt đến mức đó chứ.”
Lăng Vi cảm giác được mình sắp điên rồi lại còn đi cò kè mặc cả với người khác.
Đôi mắt đen của Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, giọng điệu bình tĩnh: “Em cũng nói đúng trọng tâm rồi đấy, trâu nhà tôi ăn cỏ đều là nước sạch tưới, dùng chất hữu cơ bón...”
“Được được rồi.” Lăng Vi cắt ngang lời anh: “Căn bản trâu nhà anh không cần ăn cỏ, trực tiếp dùng miệng thổi cũng lớn được.”
Anh cười rộ lên: “Tôi không thổi, mỗi ngày nó ăn 20-30 cân cỏ.”
1 cân = 0.5 kg.
“Ngừng. Trây ăn cỏ bao nhiêu tôi không có hứng thú.”
Lúc này đầu bếp nữa lại cười nói: “Tiểu thư Vi Vi, sữa bò bữa sáng có tổ yến, tiên sinh thu tiền như vậy là hợp lý.”
“……” Lăng Vi bạo nổ: “Bà đây không có tiền!”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy trêu chọc: “Có thể trả bằng thịt.”
“Phi.’ Lăng Vi đứng lên: “bụp bụp bụp’ chạy lên lầu cầm thẻ ngân hàng xuống.
“Bịch.” Ném lên bàn ăn: “Phí dừng chân 6 vạn, bữa chính 8 vạn, bữa sáng 9000, nơi này có 20 vạn, thối tiền trả tôi 5 vạn 1000.”
Lúc này quản gia Vương đứng ra khỏi đội hình: “Tiểu thư Vi Vi... còn có quần áo.”
Lăng Vi sửng sốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại... chiếc váy cổ chữ v màu trắng. Tuy cô mới mặc một lần nhưng mặc rồi chính là mặc, thật sự phải trả tiền.
“Bao nhiêu?”
“Đó là thiết kế của nhà thiết kế Mai Lâm, là hàng tự định chế.”
Mai Lâm? Nhà thiết kế nữ trang đẳng cấp thế giới! Chết chết chét…… Khó trách giặt sạch quần áo của cô chỉ còn lại một bộ…… thì ra là cái hố lừa đảo cực kì lớn!
“Tôi thuê một ngày, năm vạn đủ rồi chứ?”
Diệp Đình gật đầu, quản gia Vương đặt 1000 lên khay.
Lăng Vi vừa muốn duỗi tay cầm thì đột nhiên Diệp Đình nói: “Ngày đó em đến cục cảnh sát……”
“Được rồi. Tiền xe đúng không? Được thôi, 20 vạn đều là của anh.”
Lăng Vi đứng lên, chống tay lên mặt bàn nhìn anh chằm chằm, cười lạnh hỏi: “Tôi dẫm sàn nhà anh không thu phí chứ, ngồi ghế nhà anh không thu phí chứ?”
Anh nhún vai.
Lăng Vi vung tay, hầm hừ xoay người xông lên tầng.
Đi đến nửa đường, đột nhiên lộn trở lại, bưng ly sữa bò “Ừng ực ừng ực” uống sạch sữa bò tổ yến, lại dùng nĩa cắt sandwich, “ực ực” nuốt sạch sẽ.
Ba ngàn! Không ăn sạch, thì cô là tên ngốc!
Cô vừa ăn vừa trừng anh.
Trong lòng nghẹn khuất hận không thể lấy nĩa thọc chết người đàn ông miệng tiện này!
Ăn xong, Lăng Vi thả nĩa, chạy lên lầu xách vali hành lý.