Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó, người trong xe Toyota thấy cỏ bằng phẳng hai bên đường đi đột nhiên nổi lên vô số quả cầu nhỏ màu đen.
“Đó là đồ chơi gì?” Lão đầu trọc lái xe lập tức sợ són đái.
“Con mẹ nó, tôi nào biết là đồ chơi gì! Quay đầu! Bảo ông quay đầu! Mau quay đầu! Mẹ nó! Không muốn chết thì chạy nhanh lên!”
Lão đầu trọc bị dọa sợ bay cả hồn vía, liền mạng đánh tay lái, quay đầu.
“Bùm ——” Một túi bom nổ trúng đuôi xe!
Cửa kính sau xe Toyota bị nổ vỡ nát!
Mặt thẹo che đầu, hung ác phun nước miếng: “Mẹ nó! Con ngu Vương Hân Bình còn kêu chúng ta xuống tay với người đàn bà kia, bà ta không muốn sống, chúng ta còn muốn sống mà! Mau rút lui cho tôi!”
Lão đầu trọc chưa tỉnh hồn, chạy đi nhanh như chớp.
Mặt thẹo lửa giận ngút trời, ngón tay run rẩy gọi cho Vương Hân Bình.
Vương Hân Bình một mực tắt máy, không chịu tiếp.
Mặt thẹo nổi giận!
Lúc này, Vương Hân Bình còn ở trong đồn cảnh sát, tuy còn chưa bị thẩm vấn, nhưng chỗ này thật sự không tiện tiếp điện thoại kiểu này.
Đến khi cảnh sát đi ra ngoài, Vương Hân Bình mới dám lén đi tới góc lấy điện thoại ra.
Mở tin nhắn: “Bà chủ Vương! Người bà kêu chúng tôi theo dõi rốt cuộc có lai lịch gì? Người ta chạy Bentley, ở trang viên! Hệ thống an ninh của người ta còn trâu hơn an ninh của Tổng thống Mã! Bà kêu chúng tôi xuống tay với người đàn bà đó, chúng tôi còn cái mạng nhỏ hay không? Bà không muốn sống, cũng đừng kéo chúng tôi theo! Chúng tôi không nhận việc này, bà mẹ nó thích đi tìm ai thì tìm đi!”
Vương Hân Bình nín thở đến gân xanh nổi lên.
Lăng Vi! Gần đầy cô ta cũng không có động tĩnh gì… Cô ta câu được một con cá vàng lớn như vậy hồi nào?
Vương Hân Bình hối hận không thôi.
Sớm biết có hôm nay, cũng không cần mau lại căn nhà của cô ta, nên sớm giết Lăng Vi!
Bây giờ dưỡng hổ gây họa, con hổ con răng nhọn dài ra, muốn cắn người…
Bentley chậm rãi lái vào trang viên.
Nhìn cảnh trí xinh đẹp chung quanh, Hạ Tiểu Hi há to miệng.
Đi qua một khu rừng lớn, vòng qua nửa hồ.
Cằm Hạ Tiểu Hi cũng sắp rơi xuống đất.
“Đây là đâu?” Lý Thiên Mặc kinh ngạc: “Đây cũng không phải là biệt thự thông thường. Biệt thự có thể có trang viên lớn như vậy, thân phận nhất định vô cùng bất phàm.”
Lăng Vi không nói gì, cô cũng hoàn toàn không hiểu Diệp Đình.
Xuống xe, liền thấy hai hàng người mặc đồng phục giúp việc đứng trước cửa.
“Chào Vương quản gia.”
“Chào Lôi thiếu.”
Thì ra, ông lão họ Vương… ông ấy là quản gia của Diệp Đình?
Nghĩ tới đây, nghe hai hàng người khom người hô: “Chào Lăng tiểu thư.”
Lăng Vi nghiêm túc gật đầu với bọn họ.
“Mời cô vào…”
Vương quản gia dẫn bọn họ đi vào kiến trúc ba tầng nguy nga lộng lẫy.
Lôi Tuấn không vào theo, anh ta lái xe rời đi.
Đi vào trong cửa, khung cảnh nguy nga lộng lẫy đập vào mắt.
“Thật lớn! Thật đẹp nha!” Hạ Tiểu Hi kêu lên, Lăng Vi cũng trợn to mắt.
Thiết kế kiểu Châu Âu, rộng trãi xa hoa. Đèn thủy tinh treo trên đỉnh tầng ba.
Lăng Vi nhìn kỹ đường vòng cung của đèn thủy tinh, chỉ cảm thấy đẹp không thể tả.
Lăng Vi học vẽ tranh, đặc biệt nhạy cảm với đường nét, cô quan sát tỉ mỉ thiết kế chung quanh.
Mỗi một cảnh trí đều có đặc điểm độc đáo của nó.
Quả thật có thể nói là khéo léo tuyệt vời.
Trong phòng khách nguy nga lộng lẫy treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, còn có cả đồ cổ giá trị liên thành.
Hạ Tiểu Hi đi bộ cũng cẩn thận, sợ đụng hư đồ người ta… Những thứ đó, một món cũng đã đòi mạng cô ta!
Lúc này, Vương quản gia gọi cho Diệp Đình.
Ông nói mấy câu, giao điện thoại cho Lăng Vi: “Lăng tiểu thư, tiên sinh muốn nói chuyện với cô.”