Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sở Minh Y cười lạnh: “Cô nghĩ tôi là loại người gì? Hôm nay tôi tới tìm cô là muốn nói cho cô, tôi sẽ nhận nuôi ba đứa con của cô, tôi sẽ an bài người chăm sóc bọn chúng tốt nhất. Tôi sẽ cho bọn chúng học trường tốt nhất. Hẳn cô biết nên làm thế nào, nếu không… ha ha… Tôi đảm bảo lập mộ tốt cho ba đứa con của cô, để bọn chúng cùng đến dưới lòng đất tìm cô đoàn tụ!”
“Sở Minh Y! Tiện nhân!”
“Suỵt…” Sở Minh Y cười độc ác, nhét hình ba đứa bé vào tay Rose.
Sở Minh Y nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Rose, vỗ tay cô ta: “Cô yên tâm ngồi tù, vì ba đứa con của cô, cô biết nên làm thế nào.”
Sở Minh Y đứng lên, có thâm ý khác nhìn Rose, xoay người rời khỏi đồn cảnh sát.
Về tới nhà, cô ta hung tợn lật ngược chậu hoa! Ném tóc giả! Lửa giận không có chỗ phát tiết!
Điện thoại cô ta reo. Cô ta cầm lên nhìn, lại là Lôi Dịch!
Cô ta nhấn nút nghe.
Đặt điện thoại bên tai, nghe Lôi Dịch đầu bên kia truyền tới giọng nói cực kỳ tức giận: “Sở Minh Y! Tiện nhân —— Cô bán đứng tôi! Bán đứng công ty! Uổng công tôi tín nhiệm cô như vậy, cô lại trộm thiết kế của tôi bán cho Ander! Cô còn xúi giục Rose vu cáo Lăng Vi! Cô chính là đồ thối rữa! Cô chờ tòa án gọi cô đi!”
Sở Minh Y cười lạnh, mắng: “Anh mới là đồ thối rữa! Lôi Dịch —— anh cho là anh rất cao thượng sao? Anh đã từng hại chết bao nhiêu đối thủ cạnh tranh? Laroe các người đi tới hôm nay, trên tay không dính máu người khác sao? Anh có tư cách gì chỉ trích phẩm hạnh của tôi? Anh mất bản vẽ, là trừng phạt đúng tội các người! Đáng đời các người!”
Lôi Dịch tức giận nói: “Sở Minh Y —— đến bây giờ cô vẫn không biết hối cải!”
“Tôi hối cải cái gì? Cũng không phải do tôi làm! Anh nói bản vẽ là do tôi trộm? Anh cũng không phải quan tòa, anh cũng không phải là thượng đế! Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi sai khiến Rose? Anh có chứng cứ gì có thể chứng minh là tôi bán thiết kế cho Ander?”
Cô ta đã chặn miệng Rose! Huống chi, trước khi cô ta làm, đã che giấu tất cả chứng cứ!
Hừ ——
Muốn bắt cô ta, không dễ như vậy!
Cô ta có chuẩn bị!
Lôi Dịch giận điên lên: “Sở Minh Y! Tôi hoàn toàn thất vọng về cô! Cô đã làm, bất kể cô che giấu thế nào cũng sẽ lộ dấu vết! Cho dù hôm nay cô tránh được một kiếp, một ngày nào đó, tội của cô cũng sẽ bại lộ! Sở Minh Y! Loại đàn bà như cô, lúc đầu sao tôi có thể yêu cô?”
Lôi Dịch quăng điện thoại!
Sở Minh Y ném điện thoại về phía cửa sổ thủy tinh, một tiếng “rắc” giòn giã, miếng thủy tinh thành mảnh vụn.
“Lôi Dịch! Tên khốn kiếp anh! Tiện nhân —— anh không bằng heo chó! Đồ con nuôi anh!” Sở Minh Y điên cuồng đập những thứ Lôi Dịch tặng cô ta.
Cô ta vung vẩy, vung trúng TV 40inch, điện “chít chít” vang dội.
“Các người đều ức hiếp tôi —— tôi dễ bị ức hiệp như vậy sao?”
Cô ta khua tay, tức giận đập bẻ gương tủ quần áo!
Cô ta tức giậm thét to —— trên trán trên cổ, gân xnah nổi lên như giun…