Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặt Lăng Vi đỏ ủng, cả người như tôm luộc!
Cô dùng sức nhéo cánh tay anh!
“Mau thả em xuống!” Không phải muốn cự tuyệt anh, chẳng qua có quá nhiều người trên thuyền! Hơn nữa ban ngày lại đi “ăn”, nhất định sẽ bị rất nhiều người vây xem!
Cô nhéo anh, nhưng Diệp Đình hoàn toàn không cảm giác đau, cánh tay đã chết lặng!
Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn dáng vẻ kia của cô, hơi giống như tức giận, lại không hoàn toàn giống…
Diệp Đình trong nháy mắt được khích lệ, đá tung cửa phòng, ôm cô đi vào. Sau đó dùng chân đóng cửa cái “rầm”.
Anh thả cô xuống, áp cô vào cửa, nửa giây cũng không chờ được, điên cuồng xé quần áo cô.
“Diệp Đình!”
Anh điên rồi ——
Tay anh níu lấy cổ áo cô, hai tay vừa kéo, nút áo sơ mi liền rớt đầy đất.
Hô hấp anh rối loạn, hôn môi cô.
Tay cô đột nhiên che mắt anh: “Diệp Đình, đừng như vậy, thuyền trưởng đang kêu chúng ta, lát nữa sẽ có người tới!”
Giọng anh trầm đến đáng sợ: “Ai dám đi vào, anh giết chết người đó.”
“Cốc cốc cốc —— Tiên sinh, đã chuẩn bị bữa ăn xong.”
Đầu Diệp Đình đầy vạch đen, tiếp tục hôn môi cô, không chịu trả lời.
Lăng Vi “ư ư” với tới chốt cửa: “Cửa… không khóa…”
Nếu để người khác nhìn thấy… mất hết mặt mũi có được không?
Diệp Đình mút cổ cô, lưu lại một dấu hôn: “Cậu ta không dám vào.”
Thuyền viên trẻ tuổi đứng bên ngoài một hồi, gõ cửa hai lần, không ai trả lời.
Rèm cửa sổ bị kéo lại, không thấy được tình hình bên trong. Lúc này, bỗng nhiên nghe bên trong có người la lên…
“Diệp Đình… Anh làm em đau!”
Lăng Vi che cổ, anh mút rất dùng sức, nhất định tím rồi!
Bên ngoài, thuyền viên cả kinh. A! Người phụ nữ này là phu nhân!
“Sao hét thảm như vậy? Không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”
Cậu ta đưa tay vặn chốt cửa, chuyển động, muốn vọt vào, đột nhiên nghe bên trong mắng lên: “Cút xa ra ——”
A! Là giọng tiên sinh…
Mặt thuyền viên lập tức ảm đạm… Xảy ra chuyện gì? Bảo cậu ta cút xa hay là phu nhân cút xa?
Bọn họ đang đánh nhau sao? Có nên đi vào can ngăn không?
Làm sao đây? Làm sao đây? Thật rối!
Lỡ như tiên sinh đánh phu nhân nguy hiểm đến tính mạng, cậu ta không kham nổi trách nhiệm này nha!
Tùy tiện đi vào, cậu ta lại không dám.
Suy nghĩ một lát, chạy đến phòng ăn: “Thuyền trưởng thuyền trưởng —— không tốt rồi —— xảy ra chuyện!”
“La cái gì? Gặp quỷ biển à?” Thuyền trưởng thấy cậu ta trở lại một mình, trầm mặt, hỏi cậu ta: “Tiên sinh và phu nhân đâu? Không phải bảo cậu đi gọi họ ăn cơm sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi đi gọi, nhưng… Tiên sinh và phu nhân đang đánh nhau trong phòng, phu nhân hét thảm đó! Tiên sinh còn mắng cô ấy, bảo cô ấy cút! Giọng nghe hình như giận không nhẹ…”
“Đánh nhau?” Mấy thuyền viên khác khẩn trương: “Mau mau mau —— mau đi xem xem!”
Thuyền trưởng lao đi đầu tiên, mười mấy thuyền viên chạy theo sau.
Ngoài cửa phòng nghỉ ngơi, nghe phu nhân thấp giọng kêu: “Diệp Đình —— mau dậy đi! Anh đứng lên cho em —— có người tới, em nghe được rất nhiều tiếng bước chân.”
“?” Xảy ra chuyện gì? Thuyền trưởng sửng sốt, không phải đánh nhau sao? Tại sao phải kêu tiên sinh đứng lên?