Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Đình ra sức nhéo má cô, nhớ tới tối qua anh nói: “Hợp đồng kết thúc, mặc kệ trước kia chúng ta trải qua chuyện gì, từ hôm nay trở đi chỉ thuần túy nói yêu đương được không... không biết vì sao... ngoài em ra anh không muốn chạm vào ai hết. Anh cao lớn oai hung, anh tuấn đẹp trai, thông minh bác học, em đi theo anh không thiệt đâu... nếu em nguyện ý làm bà xã của anh cả đời cũng được.”
Anh mím môi muốn cười lại nhìn xuống... muốn nói lại không nói được.
Một lúc lâu sau mời cười cười thầm nghĩ...: “Rượu và buổi tối... thật là tốt.”
Rõ ràng là tâm trạng và hoàn cảnh giống nhau, ban ngày không thể nói ra, nói lại lần nữa cũng không được...
Anh muốn ngồi dậy, Lăng Vi lại duỗi tay cầm cổ áo anh: “Nói đi, đêm qua anh nói gì? Đêm qua bụng em đau quá, có mấy câu không nghe rõ.”
Diệp Đình cắn răng kéo cô đột nhiên nhìn thấy vết máu không nên thấy...
“Bà xã, em nhìn dưới mông em kìa...”
Lăng Vi giật mình.
Cô xê người nhìn xuống. Trời ạ… nghĩ cái gì tới cái đó.
Không có xấu hổ nhất chỉ có xấu hổ hơn thôi.
aa….
Trước mặt còn có người đàn ông nhìn cô như hổ rình môi.
Cô xấu hổ che lại làm bộ bụng đau…
Diệp Đình: “...”
Hơn nửa ngày, anh cười rộ lên, làm bộ gọi điện thoại: “Alo… bác sĩ Từ sao? Bà xã tôi biến thành đà điểu rồi!”
“...” Lăng Vi
“Diệp Đình...” Cô yếu ớt kêu một tiếng.
“Hả?”
“Anh ra ngoài trước đi...”
“Gọi ông xã.”
“...” Lăng Vi chu miệng, trừng anh một cái.
Giống như cô gái nhỏ đang yêu vậy.
Diệp Đình rất hưởng thụ nhưng vẫn là kiên trì: “Gọi ông xã!”
Lăng Vi không còn kiên nhẫn.
Diệp Đình đột nhiên haha nhướn người tới: “Tối hôm qua nói gì, anh lặp lại lần nữa, em gọi anh một tiếng ông xã, được chưa?”
“Em sẽ suy xét.”
Diệp Đình ôm eo cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bà xã, anh muốn em làm vợ anh cả đời. Hai chúng ta sống tốt không có ly hôn. Anh đẹp trai như vậy, em ngủ với anh chẳng có gì thiệt… anh kiếm được bao nhiêu tiền đều cho em, anh cũng là của em, gọi một tiếng ông xã anh chỉ ngủ với mình em được không? Em muốn ngủ thế nào thì ngủ, ngủ hỏng rồi cũng không cần người khác, thế nào?”
Lăng Vi hỗn độn trong gió, người đàn ông này… trước kia thì bày ra vẻ mặt lãnh ngạo, lạnh nhạt.. sao ở trước mặt cô liền biến thành tên tự luyến vậy?... cái loại ngược nhau lệch trời này… có tốt không?
Lăng Vi đẩy mặt anh ra: “Hình như đêm qua không nói như vậy.”
“Không phải em không nhớ sao?”
Lăng Vi nhướn mày: “Em không nghe rõ chứ có phải không nhớ rõ đâu?”
“..” Diệp Đình cắn răng giữ má cô: “Vậy em… có đồng ý hay không?”
Lăng Vi dùng tay gạt anh, cau mày.
Cô cúi đầu tự hỏi.
Trái tim Diệp Đình đập thình thịch, nhìn biểu tình nghiêm túc của cô, anh sắp hít thở không thông rồi.