Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật, sao anh không có biểu tình gì… Không phải anh bẩm sinh mất vị giác chứ?
“Uống mau đi, anh cũng uống nửa chén cho em rồi. Anh nói cho em, thật ra không khó uống lắm, em nhắm mắt, ừng ực ừng ực… là xong.”
“…” Lăng Vi cầm chén, nhắm mắt uống.
Diệp Đình không nhịn được nữa, che miệng “ọe”. Anh sợ ảnh hưởng cô uống thuốc, cố nén không phát ra tiếng.
“Ọe ——” Lăng Vi uống thuốc xong, cả người đều không ổn!
Diệp Đình che miệng cô: “Đừng ói, cố nhịn! Phun ra phải uống thuốc đắng hơn!”
“Ực ——” Thuốc đã đến cổ họng lại bị cô nuốt xuống.
Uống thuốc đắng hơn, không được! Tuyệt đối không được! Ực ực ực, dùng sức nuốt!
Diệp Đình lập tức đưa nước đường cho cô: “Uống chút nước đường để nén thuốc kia xuống.”
Giằng co nửa giờ, cuối cùng uống thuốc xong.
Hai người đặc biệt đi chà răng mới đi nằm tiếp. Diệp Đình ôm cô, cầm tay cô: “Còn đau không?”
“Nói nhảm!”
“Không phải uống thuốc rồi sao? Sao còn đau?”
“Cũng không phải thuốc thần, nào có hiệu quả nhanh như vậy!”
“…” Diệp Đình không nói thêm gì nữa, bàn tay ấm áp vuốt ve cánh tay cô, đắp lên bụng cô, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô.
Ôn nhu vuốt ve này và ấm áp trên người anh như nước suối bao lấy cô.
Cô nhích lại gần trong ngực anh, nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu thương yêu anh cho cô.
Anh hôm cô, hơi thở hòa vào nhau. Đột nhiên nỉ non bên tai cô: “Lăng Vi, anh thật lòng…. Thật lòng… với em.”
Thanh âm anh trầm thấp dễ nghe, mang theo tia mê hoặc, đầu độc lòng cô. Cô như bị chạm điện, chỉ cảm thấy có dòng điện yếu ớt đang chạy khắp xương tủy.
Cô đau đến không muốn nói chuyện, vùi vào trong ngực anh, lưng dính sát anh, cảm nhận hơi ấm anh truyền tới.
Hành động này của cô trong nháy mắt lấy lòng anh! Diệp Đình lập tức nóng lên.
Anh cười ôm cô, khẽ hôn bên tai cô. Bầu không khí liền ấm áp.
“Vi Vi, em tu luyện thành tiểu hồ ly từ đâu… Hồn vía của anh đều bị em ăn rồi.” Anh xoay người cô, trở mình áp chế cô, ôn nhu hôn cô.
Cô đưa tay ôm cổ anh, được khích lệ, nụ hôn của anh dần cuồng nhiệt, thân thể cũng khô nóng.
Thật lâu, anh thả môi cô ra, trầm giọng cười: “Anh đúng là bỉ ổi!” Anh hít sâu, trán mơ hồ có gân xanh nhảy lên.
Lăng Vi buồn cười, biết rõ người cô không thoải mái, anh còn phóng hỏa, không phải bỉ ổi sao…
Anh thở hổn hển, giơ tay xoa mặt cô, xoa cổ cô, ánh mắt men say mông lung, muốn đi tắm lại không nỡ.
Lại cúi đầu hôn cô, cô ôm cổ anh, nhàn nhạt đáp lại anh.
“Ha…” Anh cười nói: “Đúng là tìm ngược…”
Anh xuống đất, đi vào phòng tắm.
Lăng Vi không nhịn được bật cười, cô vừa cười, bụng liền đau thắt…
Cũng là tìm ngược…
Một lúc sau, anh ướt đẫm đi ra, cường tránh oai hùng như thần Mặt trời Apollo! Anh quấn khăn tắm ngang hông, lồng ngực và cơ bắp lộ ra dưới ánh trăng, còn có giọt nước.
Dưới ánh trăng mông lung, Lăng Vi nhìn giọt nước từ trên da thịt anh từ từ trượt xuống, cô mở to mắt nhìn, thật… thật đẹp, rất thích cảm giác này.
Phụ nữ cũng là động vật thị giác, đều hướng tới, đều mong đợi sự vật tốt đẹp.
Anh chậm rãi đến gần, mở khăn tắm lau người, Lăng Vi vội nhắm mắt.