Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiếng chửi rủa vang lên tràn đầy yến hội!
Diệp Đình đứng bên cạnh lan can, lạnh mắt quét xuống phòng khách dưới lầu.
Ánh mắt của anh ta vô cùng có tính chèn ép, cộng thêm gương mặt tuấn tú lạnh như nước đá, trong nháy mắt khiến âm thanh ồn ào trong phòng khác yên tĩnh lại.
Toàn bộ phòng khách yên tĩnh tựa như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều đè xuống tiếng hít thở của mình.
Ánh mắt Diệp Đình nguy hiểm híp lại.
Lửa giận trong lòng anh ta sôi trào, nhìn chăm chú vào lão già Louis Tư, gằn răng nói từng chữ từng chữ: “Ông coi tôi là con trai ông sao? Con trai ông chưa chết đói trong phòng tối sao? Con trai ông không chết rét trong tuyết lạnh sao? Con trai ông không bị chết chìm trong sông sao? Nó không bị hành hung sao? Chết ở dưới roi da của ông? Vậy mà anh ta vẫn còn sống? Ông lại cho rằng anh ta vẫn còn sống sao?”
Lão già Louis Tư cả người ảm đạm, huyết sắc từ trên đỉnh dầu dần dần thối lui xuống lòng bàn chân.
Máu, giống như bốc hơi vậy, cả người ông tay xám trắng thảm bại, tựa như cây khô cằn thiếu nước.
Thân thể hơi lắc lư, bước chân không vững, đột nhiên lui về phía sau một bước.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía ông ta. Diệp Đình nói là tiếng Trung, có vài người nghe không hiểu, liền có người phiên dịch.
Trong phòng khách lại nháy mắt sôi trào…
“Trời ơi! Louis Tư tiên sinh, lại là một người cha coi con mình như cỏ rác!”
“Ông ta thật sự đáng sợ! Lại muốn bỏ đói con trai!”
“Còn muốn con trai chết rét, chết chìm! Còn dùng roi da đánh anh ta?”
“Trời ơi, tại sao có thể như vậy! Charlie thật đáng thương…”
“Nhất định còn rất nhiều ngược đãi! Louis Tư tiên sinh thật sự quá đáng sợ…”
Mọi người hoảng sợ nhìn về phía Paul – Louis Tư, ánh mắt đều là kinh hoàng, giống như đang nhìn vào tử thần vậy. Nhất là phái nữ trẻ tuổi, tiếng chất vấn từng đợt từng đợt vang lên như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.
Đột nhiên, có một người phụ nữ cao giọng nói: “Không thể nào… Paul – Louis Tư tiên sinh không phải là như vậy! Thân phận của ông ta tôn quý như vậy, không thể làm ra chuyện ngược đãi con ruột như vậy!!! Charlie đang nói dối!”
Paul – Louis Tư không quay đầu lại, ông ta nghe thấy âm thanh này. Người phụ nữ này là tình nhân Elena của ông ta.
Thanh âm Elena vừa nói ra, những người từng nhận ân huệ của gia tộc Louis Tư lập tức lên tiếng phê phán.
“Đúng, nhất định là Charlie đang nói dối!” Bạn đối tác với Paul, người đầu tiên đứng ra chất vấn.
“Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy Charlie đang nói dối!”
“Không sai, trong thân thể Charlie có một nửa huyết thống không thuần khiết! Anh ta trời sinh chính là một tên lừa gạt! Anh ta am hiểu nhất là nói dối!”
“Tôi đồng ý! Chuyện Charlie nói quá hoang đường, chúng ta không thể để bị lừa gạt!”
Từng câu từng câu lăng mạ, Lăng Vi giận đến mức hai hàm răng nghiến chặt.
Cô nắm chặt cánh tay Diệp Đình, lạnh lùng nhìn mỗi người đang chửi mắng dưới kia.
Mu bàn tay của Diệp Đình cũng bị cô nghiến chặt rớm máu.
Huyết dịch trong cơ thể anh ta đang gào thét, nhưng hiển nhiên, Lăng Vi còn tức giận hơn anh ta. Cô giận đến mức cả người nóng bỏng, dường như muốn thiêu cháy tất cả.
Diệp Đình ôm cô vào trong ngực, cánh tay ôm ngang hông cô siết chặt hơn mấy phần.
Paul – Louis Tư cười lạnh, ông ta lấy được sự ủng hộ của mọi người, lập tức thay đổi thành bộ dạng nghiêm trang đạo mạo.
Ngón tay của ông ta đột nhiên chỉ về phía Lăng Vi: “Tôi ra lệnh cho cô, lập tức rời khỏi nó! Cũng không nhìn xem một chút thân phận của mình là gì, một tên ăn mày xứng với con trai trưởng của gia tộc Louis Tư chúng tôi sao?”
Khóe mắt Lăng Vi liếc nhìn người dưới lầu, ông ta nói rất nhanh, cô chỉ nghe được đại khái, nhưng là – ánh mắt khinh bỉ của lão già Louis Tư, cô nhìn thấy rất rõ ràng!
Ánh mắt kia, khinh miệt, khinh bỉ, chán ghét, giống như đang nhìn một đống rác vậy!
Càng giống hơn chính là, cô như một bãi nước bọt mà ông ta nhổ ra,
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào ông ta, cười nhạt, trong nụ cười mang theo băng hàn cùng bướng bỉnh.
Cô từ từ quay đầu trở lại, nhìn về phía Diệp Đình. Cô đột nhiên nhấc mũi chân lên, hai tay quàng qua cổ anh ta.
Trong mắt như có một làn sương mù che phủ, chăm chú nhìn vào anh ta. Môi mỏng của anh ta mím lại, cũng nhìn chăm chú vào cô. Ánh mắt của cô long lanh, đào hoa như vậy, lông mi thật dài khẽ chớp, ánh mắt tựa như say mà không phải là say, khiến trong lòng anh ta say mê!
Cô tiến sát lại, dùng sức mút vào môi anh ta…
Diệp Đình nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt, mút lấy môi cô, hô hấp của hai người trở nên triền miên, thân mình dính sát vào nhau.
Cô điên rồ mút lấy đầu lưỡi của anh ta, bất kể sau này có li dị hay không, vào giờ phút này, anh ấy là chồng của cô!
Cô dùng sức hôn anh ta, triền miên không dứt. Hai cánh tay của anh ta ôm chặt người cô.
Hai lưỡi thơm mềm triền miên với nhau.