Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời gian hai tháng này, cô bán bản quyền trò chơi, cứu chú, không chỉ trả sạch được món nợ, còn có một công việc ổn định và thu nhập tốt. Duy nhất không tốt chính là đời sống riêng tư bị Yuna đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng bên cạnh cô là một người đàn ông không gì không thể, Yuna đã bị ngồi tù…VIB trở thành chi nhánh ở nước ngoài của Đỉnh Phong, thủ tướng quần đảo Avery cũng đã ngã đài…
Aaa… thật đúng là kích thích!
Suy nghĩ một chút những chuyện vừa trải quan, Lăng Vi có chút cảm thấy như đang nằm mơ.
“Nghĩ gì vậy?” Cánh tay của Diệp Đình đưa đến, nắm lấy bàn tay cô. Bàn tay ấm áp vỗ vỗ vào cánh tay cô…
Trái tim của Lăng Vi ấm áp, cô phát hiện ngày càng không thể rời bỏ anh ta.
Diệp Đình… người này đã cắm rễ thật sâu ở trong lòng cô.
Lăng Vi biết rõ, cô thích Diệp Đình….
Chỉ là… thời gian hai tháng đã đến. Bữa tiệc này kết thúc, chính là lúc bọn họ li dị. Li dị… trong lòng cô đột nhiên cảm thấy phiền muộn. Diệp Đình đối với cô tốt như vậy, anh ấy hẳn cũng không muốn li dị đúng không? Cô cũng rất không muốn… mà rất muốn ở chung một chỗ với anh ta.
Mặc dù đã sớm tự nhủ không được rơi vào, nhưng là… anh ấy rất quyến rũ, cặp mắt kia như có thể hút được linh hồn người khác.
Chỉ là ngồi cạnh anh ta cũng khiến tim cô đập rộn ràng, chứ đừng nói đến anh ta còn dùng ánh mắt ôn nhu như đầu độc nhìn chằm chằm vào cô như vậy…
Lăng Vi đột nhiên cảm thấy, cô vẫn là rất may mắn.
Cả đời này, có thể gặp được một người mình thích, lại thích mình thật sự không dễ dàng.
Huống chi, có thể được người đầy quyến rũ như anh ta nhìn chăm chú vào mình, thật sự là may mắn. Càng may mắn hơn chính là, còn được anh ta đối xử ôn nhu như vậy…
“Đi ngủ, gần đây em đều không được nghỉ ngơi tốt.” Diệp Đình kéo cô vào trong ngực, xoa xoa đầu cô.
Đầu Lăng Vi tựa vào bờ vai của anh ta, chậm rãi khép lại mi mắt, tinh tế nghe tiếng hô hấp có lực mà trầm ổn của anh ta…
Cả người anh ta vô cùng trầm tĩnh.
Trái tim của cô cũng từ từ bình ổn lại.
“Đi ngủ, ngoan…” Anh ta nhẹ nhàng vỗ vào người cô.
Lăng Vi thật sự mệt mỏi, thật vất vả mới có mấy ngày nghỉ, cô phải hưởng thụ thật tốt.
Cô ôm lấy eo anh ta. Nằm trong ngực anh ta đặc biệt ấm áp. Nằm đó rất thoải mái, rất có cảm giác an toàn.
Chỉ chốc lát sao, mí mắt bắt đầu đánh nhau, cô cố gắng chống đỡ, nhưng là, quả thực quá nhẹ nhõm…
Ý chí không thể đánh gục được cơn buồn ngủ, cô gật gù vài cái liền tựa vào ngực anh ta nhắm mắt lại ngủ.
Một khắc sắp ngủ kia, trong lòng đột nhiên rất khó chịu, vừa nghĩ đến tờ khế ước đó, từng đợt sóng ưu tư mãnh liệt đập đến!
Quá mệt mỏi, không muốn nghĩ… tỉnh dậy rồi tính tiếp.
Cô dựa vào trong ngực anh ta lặng lẽ ngủ.
Anh ta ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng ngửi hương tường vi nhàn nhạt trên người cô… cô không thích trang điểm, trên người luôn luôn là một hương thơm trong trẻo sạch sẽ.
Anh ta cúi đầu xuống, ngón tay nhẹ nhàng miết qua chân mày cô, rồi miết qua khóe mắt, cánh mũi cô.
Cô vậy mà cười ngọt ngòa.
Ưm… thật là muốn chết… hai cánh môi nhỏ của cô như muốn hấp dẫn anh tiến vào.
Diệp Đình hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Muốn anh hôn em sao?”
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trước ngực anh ta.
Đầu ngón tay víu lấy trước ngực anh ta…
Ngủ rồi mà vẫn còn giở trò trên ngực anh ta… cũng không biết thói quen này từ đâu mà cô, đây đã là lần thứ ba…
Thật là… ngứa ngáy khó chịu. Yết hầu Diệp Đình lăn lăn, môi mỏng khẽ chạm lên môi cô.
Cô ngủ mơ mơ màng mảng, nửa mê nửa tỉnh, cảng giác như có người đút một miếng kẹo ngọt vào trong miệng mình.
Thật là ngọt, thật là mềm mại, mùi vị quen thuốc, cô dùng sức mút lấy.
Diệp Đình vốn chỉ muốn nhẹ nhàng hôn cô, lại không nghĩ đến bị cô mút lấy như vậy.
Diệp Đình chợt mạnh mẽ ngậm môi cô, ôm chặt cô hôn sâu hơn, cô vẫn không tỉnh, giống như mỹ nhân nhiều năm không ngủ đột nhiên rơi vào giấc ngủ. Quá ngọt, anh ta không muốn buông bỏ, càng hôn lại càng muốn được nhiều hơn.
Cánh tay của anh ta không nhịn được dò tìm vào trong váy cô.
Ưm… đầu óc anh ta nổ oanh lên một tiếng.
Mềm mại.
Kích thích trong lòng bàn tay và thỏa mãn trên môi khiến sắc dục trong thân thể anh ta như muốn bùng cháy.
Một bàn tay không nắm hết nơi đầy đặn đó, khiến anh ta kích động khó nhịn. Anh ta gấp gáp muốn bế cô lên trên đùi mình, cả đầu ông ông vang dội.
“…” Âm thanh giày cao gót vang lên, Diệp Đình biết Lôi Đình đang đi đến.
Anh ta cưỡng chế mình rời khỏi môi của cô, rút tay về, xoa trán một cái.
Anh ta thở thật sâu, đè xuống trái tim đang đập cuồng loạn.
“…” Lôi Đình vừa đi vào, cũng cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy lão đại đang hung tợn trợn mắt nhìn cô. Nhưng ánh mắt kia… tại sao lại kỳ quái như vậy?
Khiến cô cảm giác…
Ánh mắt của anh Đình… Ánh mắt mê ly đó, trên gương mặt tuấn khốc dường như mang theo một chút đỏ khả nghi.