Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một tên canh phòng trong đó nói: “Xe của ngài, chúng tôi biết. Nhưng mà người trong xe ngài, chúng tôi không quen biết, cho nên phải kiểm tra.”
Ánh mắt Đỗ Ngạn híp lại, kiêu ngạo nói: “Hai người này là người anh ba Lạp Nỗ muốn, ngay cả người của anh ba các người cũng phải điều tra à?”
Đỗ Ngạn tỏ vẻ rất là không nhịn được! Súng trong tay không ngừng lắc lắc, dáng vẻ như muốn nói: “Mày mà nói nhảm nữa lão tử đập chết mày.”
Hai tên canh phòng kia vẫn kiên trì muốn Lăng Tiêu và tiểu Cầm xuống xe. Hơn nữa ánh mắt lóe lên, nhìn rất không đúng.
Trong lòng Đỗ Ngạn có một loại dự cảm xấu bốc lên.
Sau đó, lại thấy có hai tên lâu la trong hẻm nhỏ chạy tới.
Mà trong hẻm nhỏ kế bên lại có năm, sáu tên chạy tới.
Đỗ Ngạn thấy tình thế không đúng lập tức nổ máy lùi xe về phía sau mấy mét: “Cúi đầu ----” Anh rống lớn, Lăng Tiêu lập tức đè tiểu Cầm xuống.
Thân xe hất lên, Đỗ Ngạn lái xe chạy.
“Lóc cóc tháp ----” Đạn phía sau đánh lên tấm thép xe.
“Ầm, phanh ---” Lăng Tiêu bắn hai phát súng ra sau.
“Ngô a....” Tay của một người canh phòng bị anh bắn trúng, người nọ che cánh tay lăn qua một bên. Một người canh phòng khác thấy vậy lập tức ôm đầu vọt vào cây cột phía sau. Người trong hẻm thấy có người bị thương vội vàng tìm chỗ núp “Ầm phanh” bọn họ chìa tay ra bắn về phía xe.
“Lóc cóc tháp” Xe Jeep bị bắn một hàng vết đạn!
“Bành ---” Đột nhiên bánh xe của bọn họ bị đánh bể, xe lạng trái lạng phải đụng khắp nơi.
Tiểu Cầm sợ đến nắm chặt áo Lăng Tiêu, Lăng tiêu giơ tay lên bắn ra phía sau. Anh chưa từng học bắn, đều là bắn loạn.
Người phía sau vừa tránh vừa đuổi theo bọn họ.
Ba người LĂng Tiêu chỉ có một cây súng này, Lăng tiêu còn không biết bắn, người phía sau cũng to gan hơn, nháy mắt đã mười mấy người tụ tập.
Người càng ngày càng nhiều, mắt thấy sắp đuổi kịp bọn họ!
“Ầm phanh” Đột nhiên sau lưng truyền đến hỗn loạn tiếng súng, Lăng Tiêu quay đầu thấy thành viên tiểu tổ ám Ảnh đang đánh nhau với đám lâu la kia.
Xe của Đỗ Ngạn đánh thẳng, một đường xông ra trấn nhỏ.
Bọn họ vào từng, xe “Oanh” đụng vào một thân cây.
“Mau xuống xe!” Đỗ Ngạn kéo tiểu Cầm và Lăng Tiêu xuống, anh vội la lên: “Hẳn là tiểu tổ ám Ảnh có thể lập tức chạy tới, chúng ta tìm một chỗ ẩn nấp.”
Nhưng mà, ngay tại lúc này....
“Vèo vèo” đột nhiên có người từ trong rừng cây nhảy ra --- chỉ chốc lát đã có hơn ba mươi mấy người bao vây bọn họ lại.
Ba mươi mây người kia đều cầm súng trường, từng bước từng bước ép gần bọn họ, súng trong tay Lăng Tiêu đã sớm không còn đạn, ba mươi mấy người kia ai ai cũng hung thần ác sát!
Chỉ trong vài giây, bọn họ đã bị ba mươi mấy người kia bao vây.
Ba mươi mấy khẩu súng chỉa về phía bọn họ, tiểu Cầm sợ đến chân tay run lẩy bẩy, cô không tự chủ đi lại gần Lăng Tiêu, nắm chặt tay anh.
Đỗ Ngạn quét nhìn đám người một vòng, anh thấy Lạp Nỗ đứng ở cuối cùng. Thì ra.... là Lạp Nỗ kịp phản ứng không đúng, lập tức phái người chặn anh lại.
Lạp Nỗ từ trong đám người đi ra, âm ngoan nhìn Đỗ Ngạn chằm chằm.
“Dám phản bội lão tử! con mẹ nó!” Bỗng nhiên Lạp Nỗ lên đạn bắn trúng chân trái Đỗ Ngạn!
“Ách --- a...” Đau! Đỗ Ngạn lập tức ngã xuống đất, máu tươi phun ra ngoài xối xả, anh té xuống đất thống khổ ôm chân trái. Đau đến cả người bốc mồ hôi lạnh, anh cắn chặt răng thống khổ run rẩy,.
Anh run lập cập không ngừng.
Lạp nỗ âm lãnh liếc anh: “MẸ nó mày có gan! Mẹ nó mày dám phản bội lão tử?! Mẹ nó lão tử cho mày phản bội!”
“Ầm ---” Lại một phát súng trúng đùi phải Đỗ Ngạn.
Cả người Đỗ Ngạn co rút trong vũng máu, anh đau đến không ngừng quằn quại giống như một con lươn. Lăng Tiêu mắt đầy lửa giận, chỉ cảm thấy máu cả người đều chạy lên đỉnh đầu, anh siết chặt quả đấm giơ cánh tay phải ra ngăn cản trước mặt Đỗ Ngạn.
Tiểu Cầm biết tay phải của Lăng Tiêu không thể nhúc nhích, cô run người, đứng bên trái Lăng Tiêu ngăn cản.
Đỗ Ngạn ở sau lưng bọn họ run rẩy không nói được nửa chữ.
“Lạp Nỗ, giết nó! giết bọn nó!”
“Tên phản đồ này! Giết nó!”
“Ba người đều phải bắn chết! Bắn chết bọn nó ---”