Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lô Khôn và Lão Tạp đều âm thầm có động tác? Đỗ Ngạn lập tức gửi tin tức cho Diệp Đình.
Lúc này Diệp Đình đang được tổng chỉ huy chiến đội quốc tế mời đi mật đàm.
Lăng Vi ở nhà tiếp thu tín hiệu tiểu Đỗ gửi tới.
Đỗ Ngạn báo cáo tình huống với cô xong lập tức hóa trang cho tiểu Cầm và Lăng Tiêu. Lúc tiểu Cầm tỉnh, lập tức nhào vào trong ngực Lăng Tiêu, cô thật bị hù chết: “Anh Tiêu, sao anh lại tới chỗ như vậy? Chúng ta đi nhanh đi, em sợ quá!”
Lăng Tiêu an ủi cô nói: “Đừng sợ, chúng ta lập tức liền đi.”
Đại khái tiểu Cầm đã đoán được Đỗ Ngạn là người mình, nên không hỏi nhiều nửa câu.
Đỗ Ngạn rất thưởng thức cô thức thời, anh cũng không giải thích thêm, cầm sợi dây ra muốn trói hai người.
Đến lúc muốn tròi tiểu Cầm, Đỗ Ngạn lắc đầu: “Quần áo này không được, quá sáng chói, cô phải đổi một bộ quần áo địa phương, tốt nhất là bẩn.
Tiểu Cầm lắc đầu nói: “Tôi không có...”
Đỗ Ngạn ném một bộ quần áo cho cô: “Cô thay cái này, bằng không lát nữa không dễ đưa hai người ra ngoài.”
Tiểu Cầm lúng túng muốn chết, bây giờ cô phải mặc quần áo của một người đàn ông? Nhưng mà, bây giờ cũng không phải lúc ngại ngùng, cô giùng giằng cầm quần áo lên quyết định thay.
Đỗ Ngạn xoay người ra ngoài cửa nói: “Tôi đi ra ngoài xem chút, sợ là có người tới.”
Ông vừa đi ra vừa tỏ ý Lăng Tiêu không nên ra.
Tiểu Cầm và Lăng Tiêu nhìn nhau, nháy mặt mặt của tiểu Cầm đỏ bừng... anh Tiêu không đi ra.... cô phải thay thế nào?
Lúc này, cô thấy Lăng Tiêu quay đầu lại. Đỗ Ngạn đi ra ngoài đóng cửa kỹ.
Tiểu Cầm sửa sang quần áo lại, hơi quấn quít, cô không muốn mặc áo của người đàn ông này.
Lăng Tiêu đưa lưng về phía cô, đột nhiên nghe cô nói sau lưng: “Anh Tiêu, nếu không anh mặc bộ này, em mặc của anh, được không?”
Lúc tiểu Cầm nói chuyện, cảm thấy mặt mình đỏ vô cùng, cô muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô cũng không tin mình có thể nói ra lời như vậy.
Mặt cô nóng bỏng, hai gò má bốc cháy đau đớn.
Lúc này, cô nghe được Lăng Tiêu nói: “Quần áo anh bẩn....”
Đầu óc tiểu Cầm còn chưa suy nghĩ thuận miệng nói: “Em không ngại anh!”
“...” Lăng Tiêu không nói nửa lời.
Tiểu Cầm ngừng thở, cô biết Lăng Tiêu đây là yên lặng coi thường mình, lại không nghĩ rằng tay của Lăng Tiêu thật sự đang động đậy....
Anh dùng tay phải cởi nút áo mình ra, anh vừa mở vừa nói: “Em mặc của anh cũng tốt, không dễ dàng bị người ta phát hiện là con gái, có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái.”
Anh cởi quần áo ra ném cho cô.
Đầu tiểu Cầm quay vòng vòng, cô đã không biết anh đang nói cái gì.
Cô thấy Lăng tiêu ném quần áo cho mình liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp cởi quần áo ra, mau chóng thay quần áo của Lăng Tiêu. Trên vai trái quần áo của anh toàn là máu.... nhưng, lúc cô mặc lại không chút chần chừ. Trước kia anh giả làm ăn mày, quần áo muốn bẩn cỡ nào thì bẩn thế đó, cô thật hoài nghi tại sao mình không chê chút nào...