Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong tấm hình, Tiểu Bạch vẫn đang hôn mê. Nhưng thương thế có vẻ không quá nghiêm trọng.
Nhưng, nhân viên cảnh sát bên cạnh lại ghé vào tai ông ta nói: “Ware tiên sinh cho hai chúng ta chi phiếu kếch sù...”
John nở nụ cười, nói với luật sư: “Nếu như người phụ nữ này thật sự là vợ chưa cưới của Bạch tiên sinh, vậy hãy để Bạch tiên sinh tự mình đến nộp tiền bảo lãnh đi.”
Luật sư bị mời ra ngoài, John cầm chi phiếu nhìn, tiền thật không ít, khiến ông ta vô cùng hài lòng.
Sau khi luật sư đi, Ware và Lake đi dến, Lake nói với John: “Mau xử lý người phụ nữ này đi, cô ta phạm tội mưu sát!”
Lúc này, Ware cắt ngang anh ta, ánh mắt cảnh cáo trừng Lake, nói: “Không ai biết tình hình thực tế trên trực thăng. Nhưng người phụ nữ này lấy dù nhảy duy nhất trên trực thăng, cho thấy lòng dạ cô ta độc ác như rắn! Cô ta không để ý đến sống chết của Tiểu Bạch, tự mình trốn khỏi trực thăng, là cô ta hại chết Tiểu Bạch! Tội danh này không nhỏ! Tiểu Bạch là gia chủ của gia tộc chúng ta, phải bắt người phụ nữ này đền mạng cho Tiểu Bạch!”
John đưa tay, ra hiệu cho Ware: “Tôi đã hiểu. Các anh cứ về đi. Xử lý một người phụ nữ, không cần các anh phải bận tâm.”
John nói với cấp dưới: “Mang người phụ nữ kia ra thẩm vấn lần nữa! Nếu cô ta không thành thật khai báo, thì hãy bắt cô ta phải thuần phục!”
“Vâng! Trưởng quan!” Người này hiểu rõ, ý của cục trưởng là, nếu người phụ nữ này mạnh miệng, thì trực tiếp ‘Xoẹt -------“ trong đầu anh ta hiện lên động tác cắt cổ.
Người này còn chưa ra khỏi văn phòng John, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đứng trước mặt. Anh ta mặc âu phục trắng, vô cùng tuấn dật!
Người này sửng sốt, ánh mắt hoảng sợ nhìn người tới! Đây chẳng phải là Bạch tiên sinh sao?
Bạch tiên sinh trước mắt... là người hay là ma?
Anh ta bị dọa chân mềm nhũn, hoảng sợ lui lại văn phòng John.
Người trong phòng cũng ngẩng đều lên, nhìn ra ngoài cửa.
“Tiểu Bạch?”
“Bạch tiên sinh --------“
Sắc mặt Tiểu Bạch lạnh băng đi vào văn phòng, anh chợt cong môi cười.
Tất cả mọi người hít khí lạnh, ánh mắt này, nụ cười này, quá kinh khủng!
John vội vã tiến lên muốn nắm tay anh.
Tiểu Bạch khinh bỉ nhìn ông ta: “Ông làm gì vậy?”
Ánh mắt Tiểu Bạch rất ác liệt! Hoàn toàn không có dáng vẻ hiền hòa thường ngày.
Sau lưng John đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này, Ware và Lake cũng sợ choáng váng: “Mày... mày...” Lake bị dọa không nói nên lời, hắn hoảng sợ đến gần Tiểu Bạch, môi run run hỏi: “Sao mày không chết?”
Trực thăng đã bị hủy, sao tên này còn chưa chết? Mà còn không bị tổn thương gì?
Sao có thể?
Tiểu Bạch khinh thường cong môi cười: “Trực thăng vốn đã là một dù nhảy tự nhiên, lợi dụng được, dĩ nhiên sẽ không chết! Nào có óc heo như hai bọn mày! Chắc bọn mày ăn óc lợn lớn lên! Trong đầu toàn óc lợn!”
Ánh mắt Tiểu Bạch lạnh toát nhìn nhìn Ware và Lake.
Hai người này run chân, bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.
Bọn họ đều cho rằng Tiểu Bạch đã chết rồi, nên mới không hề cố kỵ tìm đến John!
Nếu bọn họ biết Tiểu Bạch chưa chết, bọn họ sẽ không ngốc đến nỗi tự mình ra mắt.
Tiểu Bạch híp mắt, ánh mắt khinh thường liếc qua hai người.
Tiểu Bạch nói với John: “Người đâu?!”
“Mau ---- mau thả người!” Cả người John run rẩy...
Tiểu Bạch liếc nhìn ông ta, nói: “Mức độ tàn phế của ông, có liên quan trực tiếp đến mức độ bị thương của vợ tôi. Dĩ nhiên, tỷ lệ phần trăm nhiều hay ít, phải xem tâm tình của tôi.”
Trong nháy mắt John cảm thấy đại nạn ngập đầu! Bạch tiên sinh... muốn giết chết ông ta sao!
“Bạch tiên sinh, người đã được đưa đến -------“ cảnh sát vẫn chưa dẫn người vào, giọng nói nơm nớp lo sợ từ hành lang truyền vào.
Tiểu Bạch quay đầu, nhìn thấy hai cảnh sát dìu Lạc Y đi tới.
“Lạc Y!” Tiểu Bạch mở to mắt nhìn cô, sắc mặt cô tái nhợt, cơ thể lung lay sắp đổ! Tiểu Bạch bước nhanh tới, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực: “Bảo bối... thật xin lỗi, anh tới chậm...”
Lạc Y hoàn toàn ngây ngốc, Tiểu Bạch của cô... là anh! Anh không sao ư?
Cô giơ tay lên, sờ tóc anh, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm khuôn mặt anh... cô hoàn toàn không dám tin vào hai mắt mình.
Anh không bị thương, khuôn mặt anh tuấn như được phủ thêm một tầng ánh sáng chan hòa, không có chút vết thương nào?!
Cô vuốt ve mặt anh, nửa chữ cũng không nói nên lời, dòng nước mắt khô cạn lập tức trào ra: “Tiểu Bạch, em yêu anh... em rất nhớ anh...”
Cô không muốn biết sao anh lại thoát được, cô chỉ muốn hôn anh, chỉ muốn ôm anh.
Chỉ muốn ôm anh đến già, không rời không bỏ.
Anh yêu, người hùng của em, anh về rồi!
Lạc Y hôn anh, lệ tuôn như suối.