Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trực thăng mất đi khống chế, thân máy bay bắt đầu đung đưa mãnh liệt, trong nháy mắt Tiểu Bạch quay sang nhào lên Lạc Y.
Anh không có thời gian giải thích, cầm lấy dù nhảy, nhét vào ngực cô: “Mau mặc vào!”
Lạc Y hoảng sợ nhìn anh, Tiểu Bạch lớn tiếng nói: “Mau mặc vào, đến cửa, nhảy -----------“
Lạc Y run run muốn nói, cô không biết a ---- nhưng, cô phát ra được dù chỉ nửa chữ!
Cô nắm chặt tay Tiểu Bạch. Tại sao lại như vậy? Vì sao đột nhiên lại biến thành như này?
Một chút phòng bị cũng không có, ban nãy còn yên bình, sao trực thăng đột nhiên xảy ra vấn đề?
Sự bất ngờ này, nhanh đến mức khiến cô không kịp phản ứng.
Tiểu Bạch ôm cô trấn an, trực thăng không ngừng chao đảo. Lạc Y nhìn thấy Tiểu Bạch lại đi tìm kiếm dù nhảy khác, nhưng... anh lật tới lật lui, vẫn không tìm thấy. Trong trực thăng chỉ có một dù nhảy -------
Những cái dù khác đâu rồi?
Đầu óc Tiểu Bạch trống rỗng, anh nhìn sang Lạc Y. Lạc Y đã không thể hít thở.
Trực thăng rung ầm ầm, Tiểu Bạch không thể kéo dài thêm nữa!
Nhảy ở tầng thấp vô cùng nguy hiểm, dù chậm một giây cũng có thể tan xương nát thịt.
Tiểu Bạch không hề do dự đeo dù nhảy vào cho Lạc Y, Lạc Y giãy dụa không chịu: “Em không đi, em muốn ở bên cạnh anh!”
Chỉ có một dù nhảy, sao cô có thể sống một mình được?!
Tiểu Bạch sốt ruột nhìn cô, anh nắm chặt tay Lạc Y, kiên quyết khoác dù nhảy vào người cô.
Anh thắt xong, dùng sức đẩy cô về phía cửa: “Đi mau ------- chậm nữa máy bay sẽ nổ tung!”
Lạc Y nắm chặ tay anh không buông, cô hoảng sợ nhìn thẳng vào mắt anh, run run nói: “Em muốn ở bên cạnh anh.”
Tiểu Bạch đưa tay đẩy cô: “Một dù nhảy không chịu được hai người.”
Anh đẩy cô đến cửa khoang: “Mau nhảy!”
“Không... không muốn! Em muốn ở bên anh.” Lạc Y nắm chặt cửa khoang. Nước mắt của cô chảy ra, cô thà cùng anh rơi xuống còn hơn.
Tiểu Bạch nhìn cô, đau khổ đến gần cô. Anh đưa tay đẩy tay cô ra: “Đi mau...”
Trong mắt anh đầy bi thương và luyến tiếc, ngón tay anh vuốt ve mặt cô, anh khẽ hôn lên môi cô. Đột nhiên ------ anh dùng sức đẩy cô.
“Không!” Lạc Y bị đẩy ra khỏi trực thăng.
“Phực -------“ Lúc cô rơi xuống, Tiểu Bạch giúp cô kéo dây dù ra, bảo đảm cô sẽ không trực tiếp rơi xuống đất.
“Không muốn! Tiểu Bạch ----------“
“Tiểu Bạch!” Nước mắt Lạc Y chảy thành sông.
Tiểu Bạch nhìn cô rơi xuống, đưa tay, vẫy tay với cô... Cô gái anh yêu, thật xin lỗi, chỉ có thể bảo vệ em đến đây...
Hi vọng em không bị thương, đối mặt thật tốt với cuộc sống này.
Anh yêu em.
“Tiểu Bạch ----------“ Không... Tiểu Bạch, em muốn đi cùng anh... nước mắt Lạc Y rơi như mưa, gió lạnh như dao cắt vào mặt cô, xung quanh lạnh lẽo như địa ngục.
Tiểu Bạch... anh sợ tối, mà lại không sợ chết!
Anh đã nói muốn làm kỵ sĩ bảo vệ em... Anh muốn làm người hùng của em.
“Nếu như anh chạm vào môi em, em có thể mỉm cười không, hãy nói cho anh được không...
Có phải anh đã hãm sâu vào tình yêu, anh đã đánh mất lý trí không?”
Lạc Y rơi xuống với tốc độ cực nhanh, tứ chi của cô đã mất đi tri giác, duy chỉ có bên tai văng vẳng lời tâm tình của anh...
“Lạc Y, anh không phải hoảng tử, nhưng anh nguyện mãi làm kỵ sĩ của em, anh nguyện dùng tất cả nhiệt tình của anh để yêu em, bảo vệ em, dù phải dâng lên sinh mệnh của anh...”
Không... em không cần sinh mạng của anh, em chỉ cần chúng ta ở bên nhau thật lâu!
Tiểu Bạch... Tiểu Bạch!