Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mọi người vội vàng đưa Tiểu Bạch vào bệnh viện.
Bác sĩ nhìn thấy miệng Tiểu Bạch đầy gai, lại dáng vẻ bĩu môi của anh, bác sĩ suýt cười rụng răng.
“Nhiều gai như này, không dễ xử lý nha.” Bác sĩ cầm đèn pin soi miệng Tiểu Bạch.
Bác sĩ nhìn kĩ, nói: “Tôi sẽ nhổ hết gai bên ngoài ra, còn cái ở bên trong không cần lo lắng. Thứ này sẽ không lưu lại trên da, qua một tuần lễ sẽ tự động bị đẩy ra.
“Cái gì?” Lạc Y nghe không hiểu, cô hỏi lại: “Ghim vào trong da mà còn có thể bị đẩy ra?”
Bác sĩ khẽ gật đầu, vừa nhổ gai, vừa nói: “Đúng vậy, có điều khi ăn phải chú ý, đừng để đụng đến môi, tránh cho nhiễm trùng. Còn nữa, không được ăn đồ nóng.”
Qua hơn bốn mươi phút, bác sĩ lau mồ hôi dừng tay, nói: “Được rồi.”
Môi Tiểu Bạch tê dại luôn! Anh bĩu môi, trong lòng nghẹn khuất... Đường đường ông chủ nhỏ của tập đoàn Lan Mị thành môi lạp xưởng... huhuhu --------
Lạc Y hỏi anh: “Còn đau không?”
Tiểu Bạch tủi thân gật đầu.
Bác sĩ nói: “Dĩ nhiên là đau rồi. Có điều không có việc gì lớn, về nhà uống thuốc, qua mấy ngày là khỏi.”
Bác sĩ kê đơn thuốc cho anh, để anh về nhà uống, rồi đón bệnh nhân tiếp theo.
Tiểu Bạch đi ra ngoài, kêu to: “Thật đáng thương...”
Anh làm bộ lau nước mắt, bĩu môi nói: “Ăn cơm không cho chạm vào miệng, vậy tôi phải làm sao? Không thể ngày nào cũng nhìn gương ăn chứ? Nhỡ tôi xúc vào lỗ mũi thì sao...”
Tạp Nhã nói: “Để Lạc Y cho em ăn đi. Ai bảo cô ấy đâm em.”
Tiểu Bạch lập tức nhìn sang Lạc Y, Lạc Y tỏ vẻ ‘chuyện do tôi mà ra’.
Tiểu Bạch cong môi cười, anh nhìn sang Tạp Nhã, ra hiệu ‘chỉ có chị Nhã hiểu em!”
Trong lòng Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ, anh chỉ muốn gào cuống họng: “Em gái Lạc Y mau đến đây a ----- đến đây a! Mau đến chăm sóc anh đi! Ha ha ha...”
Còn chưa đợi anh kêu lên, Lăng Vi chợt nói: “Như vậy sao được? Lạc Y rất bận rộn! Lại nói, một cô gái độc thân đi đến nhà một người đàn ông độc thân thì không ổn lắm? Không sợ người ta lời ra lời vào sao?”
Tiểu Bạch tức muốn chết, trừng mắt nhìn Lăng Vi, người này là ai vậy? Là gian tế kẻ địch phái đến à?
Lúc này, lại nghe thấy Lạc Y nói: “Nguyên nhân chuyện này là do em, quả thực em nên chịu trách nhiệm.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Tiểu Bạch.
Cô cẩn thận suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nói với Tiểu Bạch: “Một tuần này, hãy để tôi chăm sóc anh nhé.”
Tiểu Bạch ngây người, chuyện gì vậy? Anh vẫn chưa hiểu rõ! Sao em gái Lạc Y lại bất ngờ nói muốn chăm sóc anh vậy?
Lạc Y nói xong, đi lấy thuốc thay Tiểu Bạch.
Lăng Vi nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, khẽ nói: “Đồ ngốc a! Tính cách Lạc Y thế nào còn không rõ sao? Em càng ép cô ấy, cô ấy càng không làm. Còn nếu em không ép, cô ấy sẽ thấy có lỗi. Hiểu không?”
Trong nháy mắt Tiểu Bạch cảm động đến rơi nước mắt: “Tiểu Vi, vẫn là chị có mắt a!”
Lăng Vi lắc đầu nói: “Không phải chị có mắt, mà là em không có mắt!”
Lăng Vi vừa nói, vừa gọi Lạc Y: “Tiện thể mua thêm hộp Zinc Gluconate nhé, bổ tim cho Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch thật thiếu não quá đi...
Tạp Nhã sầu đến hoảng, Tiểu Bạch đơn thuần như vậy, có thể theo đuổi được Lạc Y chứ?
Lúc cô nghĩ như vậy, thấy Đào Hoa, An Kỳ Nhi cũng lắc đầu, hiển nhiên không quá xem trọng hai người này.
Lạc Y đưa Tiểu Bạch về nhà cô, chỗ cô đi làm ở thành phố khác, ngay gần Giang Thành, lái xe khoảng nửa tiếng là đến.
Tiểu Bạch thấy cô rẽ vào một cư xá không quá lớn, anh nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Lạc Y nói: “Đây là nhà tôi.”