Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình dán sát người cô, nghiêm túc nói: “Bản thiết kế này là dùng để tiêu thụ, không phải em dự thi mà để thu hút ánh mắt. Hiện tại em là nhà thiết kế xe hơi, phải nghĩ cho đại chúng. Cá tính cần phải có nhưng quá cá tính mọi người sẽ không tiếp thu, hiện tại em là nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng gì, không ai cho em mặt mũi đâu. Chờ em trở thành nhà thiết kế hàng đầu, dù em thiết kế ra một đống *** thì cũng có người nói em là thiên tài, hiểu chưa?”
“…” Lăng Vi cực kì không vui.
Diệp Đình nhìn cô bĩu môi không nói gì, trong lòng lại mềm nhũn.
Nghĩ một chút lại dịu dàng nói: “Không bằng vậy đi... em vẽ hai cái, một cái đơn giản, một cái có cá tính khéo đưa đẩy. Nhìn xem thiết kế của em cái nào được lựa chọn hơn.”
Lăng Vi bĩu môi cầm tờ giấy khác bắt đầu vẽ.
Thật sự là trẻ con… Diệp Đình véo má cô.
Anh ngồi xuống cạnh cô, hai người ngồi chung một chiếc ghế, ghế dựa không lớn, hai người ngồi rất chật, anh ôm eo cô dùng dừng nhấc cô ngồi lên đùi mình.
Lăng Vi cảm thấy mông mình nóng lên, cả người không tự chủ giật thột.
Diệp Đình nghiêm túc cầm bút tô tô vẽ vẽ, ánh mắt cực kì thánh khiết, thuần khiết.
Giống như lúc này không có một chút tà niệm, khinh nhờn cô.
Anh mím môi, ngón tay cầm lấy bút vẽ, ở trên bản vẽ phác thảo của cô sửa chữa một phen rồi đưa cho cô.
“…” Lăng Vi vừa cầm lên, nhìn bản thảo trong tay, hai mắt tỏa sáng.
Lợi hại!
Anh sửa hai chỗ, một chỗ là kính xe, một chỗ là đèn đuôi xe, tuy không phải là vị trí quan trọng nhưng vì cô vẽ quá nổi bật, anh vừa thay đổi một cái, đúng là thuận mắt hơn lại không làm mất đi cá tính.
“Không nghĩ tới anh lại cao thủ như vậy…” Lăng Vi nghiêng đầu nhìn hai, khoảng cách hai người rất gần, cô vừa cử động thì đôi môi vừa hay lướt qua má anh.
“Ối, đỏ mặt kìa.” Lăng Vi cố ý cười nhạo anh.
Diệp Đình nhướn mày: “Muốn trêu chọc phải không?”
“Không có không có - -” Lăng Vi che môi, cười rộ lên.
Cô vô tội nhìn anh, vẻ mặt đầy sùng bái: “Không nghĩ tới anh lại biết thiết kế, đột nhiên cảm thấy anh cực kì lợi hại.”
Ánh mắt của cô cực kì chân thành, rõ ràng là khâm phục.
Diệp Đình thu hồi tầm mắt mím môi cười: “Ở cạnh anh lâu như vậy rốt cuộc cũng thông minh hơn, ngay cả công phu vuốt mông ngựa cũng thuận hơn.” Anh vui vẻ, rõ ràng là bị lấy lòng rồi.
“Đúng thế, học anh vuốt mông ngựa, cái khác thì không học được.”
“Vậy sao? Em muốn học cái gì, anh có thể dạy cho em.” Câu này của anh nói bên tai cô cục kì ái muội.
Lăng Vi rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh cao lên, một bàn tay nắm lấy eo cô, cô khẩn trương đứng lên, leo lên giường: “Em ăn ngay nói thật mà, anh còn lợi hại hơn tưởng tượng nhiều.”
Cô nói lời này rất chân thành, không nghĩ tới Diệp Đình thế mà biết thiết kế hơn nữa còn đề xuát ý kiến đúng trọng tâm, không tưởng tượng, không điệu bộ, cực kì thực tế.
Diệp Đình kiêu ngạo bĩu môi: “Không khác nam thần trong lòng em đúng không?”
Lăng Vi trừng anh: “Không nhắc tới anh ta, em quên chẳng nhớ nổi cái gáy rồi, nếu anh cứ thích nhắc tới anh ta, chưa chắc em không thích lại anh ta đâu.”
“Em dám.” Diệp Đình nghiêng người ngồi bên cạnh cô, đưa tay nâng cằm cô: “Không cho phép thích cậu ta, không cho phép thích người khác.”
“Chỉ thích anh thôi hả?”
“Vô nghĩa!” anh cúi người thuận thế đè lấy cô ra sức mà hôn.
Lăng Vi đẩy anh ra, sắng giọng: “Lưu manh.”
“Tích, tích…” đồng hồ báo thức vang lên, hiện tại đã 2h sáng. Nhìn đôi mắt Diệp Đình đầy tơ máu, Lăng Vi có chút đau lòng: “Ngủ đi, ngày mai lại vẽ nữa.”
“Được rồi… dù sao cũng muộn rồi.” Diệp Đình xoay người lên giường, ôm cô vào lòng, tiện tay tắt đèn lại. Kéo chăn đắp cho hai người, hai tay hai chân quấn lấy cô.
Lăng Vi muốn vùng vẫy, lại vừa động lại động không được.
Diệp Đình dán mặt lại gần cô, không ngừng ngửi ngửi cổ cô: “Thơm quá… ăn vào nhất định sẽ rất ngon….”
“Nếu anh đói thì vào bếp nấu gì mà ăn…” Lăng Vi kê gối đầu ngủ, sau đó lật người đưa lưng về phía anh.
Không tới 30s đã ngủ mất rồi.
Cô mệt muốn chết rồi, Diệp Đình bật cười, châu ngọc bên cạnh ăn không được, đụng không cho, cảm giác này thật khó nhịn. Anh ôm cô vào lòng, không kìm được hôn cổ cô, xương quai xanh, để lại một dấu ô mai giữa ngực cô.
Lúc Lăng Vi tỉnh lại phát hiện trời đã sáng.
Cô vừa nhìn đồng hồ: “Trời ạ, đã 11h, Diệp Đình... mau tỉnh.”
Cô quên đặt báo thức. Tony và Rose thế mà không gọi điện thoại nhắc cô.
Lăng Vi chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Nửa đêm hôm qua đụng phải giá sách, hôm nay còn dậy muộn. Đúng là tìm đường chết mà.
Lúc này Diệp Đình cũng tỉnh lại, anh xoa trán phát đau: “Gọi cái gì, không biết còn tưởng là động đất đấy.”
“Mau dậy đi, anh nhìn đồng hồ này, đã trưa rồi. Nhất định Rose sẽ giết em.”
Đối với lời nói của cô thật sự còn đáng sợ hơn động đất, không phải sao?
“Giết em? Cô ta giết em làm gì?”
Lăng Vi thở hổn hển: “Còn hai ngày nữa là giao bản thảo thiết kế, ngày hôm qua Rose cố ý cảnh cáo em không được bỏ bê công việc.”
“Á… thiết kế em nói hả…” Diệp Đình ôm cô vào lòng: “Nếu em bận việc này thì thật sự không cần thiết… hai bản thiết kế kia, anh đã đưa tới tổng bộ Laroe rồi.”
“...” Lăng Vi sửng sốt, “Cái gì?”
Cô trừng mắt: “Bản thiết kế đã thông qua, quản lý ‘sợi thịt’ kia của em còn cố ý gọi tới cho em nghỉ nửa ngày, còn không mau hôn nhẹ biểu đạt lòng biết ơn của em với anh đi chứ.”
“Thông qua rồi hả? Còn được nghỉ?” Lăng Vi kinh ngạc nở nụ cười, đột nhiên nhíu mày, ‘sợi thịt’ kia là cái quỷ gì vậy.
Rose… là sợi thịt sao? Diệp boss của tôi.
“Đau đầu quá, nhanh nằm xuống đi.” Diệp Đình lại kéo cô, Lăng Vi nằm thêm một lúc, cánh tay của Diệp boss… sao lại không thành thật như thế…. Lăng Vi khó nhịn mà giãy giụa, đè lại cánh tay làm loạn của anh. Ban ngày ban mạet anh anh em em... quá kỳ cục, đột nhiên cô vén chăn lên, kéo lại áo ngủ nhảy xuống đất: “Anh ngủ thêm đi, em đi nấu cơm cho anh…”
Ánh mắt Diệp Đình mở ra, không chờ anh chấn kinh, Lăng Vi đã xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Anh nhíu mày, mỗi ngày ôm bà xã xinh đẹp nhưng chẳng làm được gì, thật ngột ngạt.