(*) Bạn đời có cùng tâm linh, tư tưởng.
“Ngược lại không có ai khi dễ em…”
Lăng Vi che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Bọn họ vẽ loạn, em căn bản không nhìn ra bọn họ muốn biểu đạt gì, không có chút đầu mối nào.”
“Không sao, cứ từ từ.”
Diệp Đình suy nghĩ một lát, nói: “Bọn họ trực tiếp sửa đổi trên bản thiết kế? Vậy em thấy là bản vẽ sau. Anh đề nghị em xem bản thiết kế ban đầu của bọn họ, nhìn những chỗ thay đổi qua năm lần…”
Không chờ Diệp Đình nói xong, Lăng Vi đã kêu lên: “Đúng vậy! Anh nói rất đúng! Thân ái, anh thật giỏi!”
Cúp điện thoại, cầm ly nước vội đi vào phòng làm việc. Diệp Đình đột nhiên bị cúp điện thoại, cười khổ, nhưng nghe cô nói một câu “Thân ái…” Anh cong môi, trong lòng dâng lên tia ngọt ngào.
Trong phòng làm việc, hai người đẹp trai còn đang hút thuốc!
“Khụ ——” Lăng Vi rất muốn mang mặt nạ chống độc!
Giám đốc Rose đã quen, sau khói mù, gương mặt bình tĩnh sửa bản nháp.
Lăng Vi không ngừng ho khan, Rose giương mắt nhìn cô, mặt đầy bất mãn khẽ thét với hai người kia: “Hút nhiều khói như vậy, nghĩ ra cách chưa?”
Hai người kia lập tức dập khói.
Rose lại quay đầu nhìn Tony: “Đập đồ có thể tạo ra linh cảm?”
Tony bĩu môi, liếc mắt!
Rose lại quay đầu dạy dỗ tổ hai và ba một lần.
Cuối cùng nhìn Lăng Vi: “Lương cao mời cô tới, không phải để cô tới ăn không ngồi rồi! Cả ngày không có một ý kiến tập thể nào, tôi hoài nghi làm sao cô được tuyển chọn?!”
Lăng Vi thẳng sống lưng, ngang bướng đối mặt với Rose.
“Trợn mắt nhìn tôi có ích lợi gì? Phiền cô cho ý kiến!” Rose ném cây bút trong tay!
Lăng Vi nhìn bản thiết kế trên bàn, chỉ cảm thấy lộn xộn!
Cô rất muốn nói: “Tôi cũng không nhìn ra các người vẽ gì! Cho tới bây giờ tôi cũng không biết nhà thiết kế của Laroe lại có thể vẽ ra bản thiết kế tệ như vậy!”
Cô thật sự muốn nói như vậy, nhưng cô không có.
Nhẫn nhịn, rốt cuộc không nói.
Đồng hồ báo thức báo đến 10 giờ.
Đã trễ giờ, Rose chưa nói tan việc, bọn họ không có ai dám đi.
Vẻ mặt buồn rầu thê thảm, Lăng Vi ưỡn lưng.
Cô trấn định nhìn Rose, nói: “Tôi muốn xem năm bản thiết kế trước của mọi người, nếu tôi là người tổ này, tôi phải biết ý tưởng thiết kế của mọi người. Bây giờ tôi ngay cả các người muốn vẽ táo hay là lê hay là dưa hấu cũng không phân rõ, cô bảo tôi nêu ý kiến gì?”
Rose nhướng mày, trợn mắt nhìn Tony.
Tony giống như bị sét đánh, đột nhiên run rẩy: “Cái đó… Hình như tôi quên giao tài liệu cho cô ấy…”
Rose tức giận! Cầm tài liệu trên bàn, ném lên mặt Tony!
“Ngu ngốc ——” Cô ta quay đầu nói với Lăng Vi: “Ba ngày trước tôi bảo Tony gửi tài liệu cho cô, cậu ta quên mất. Cô đi theo tôi, trong máy vi tính tôi có.”
Lăng Vi vội đi theo cô ta vào phòng làm việc.
Bên ngoài phòng làm việc, hai soái ca kia đáp Tony: “Cậu là óc heo sao? Hẹn bạn giường làm thế nào cũng không quên, tài liệu quan trọng như vậy cậu lại có thể quên!”
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi!” Tony ôm đầu cầu xin tha thứ: “Hai anh… hạ thủ lưu tình ah~ đừng đánh mặt tôi… Ai u~”
Lúc Lăng Vi ôm đống tài liệu đi ra, chỉ thấy Tony bị đánh sưng mặt sưng mũi.
Lăng Vi cười giải vây cho anh ta: “Bây giờ bắt đầu bù đắp vẫn còn kịp. Tôi là người mới, cũng chưa chắc cho thể giúp mọi người. Tôi sẽ cố hết sức!”
Rose ngược lại không đồng ý với cô: “Tôi tin ánh mắt của Hoa thiếu, tôi cũng cần người mới như cô, cô làm quen trước đi. Hôm nay tạm thời như vậy trước, ngày mai chuẩn bị đánh đêm, ai cũng không được phép bỏ bê công việc!”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói với Rose: “Tôi muốn đến thư viện tra chút tài liệu.”
Rose gật đầu, giao chìa khóa thư viện cho cô.