Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thì ra, thì ra tất cả đều là Trương Diệc Đình sắp xếp.
Khó trách ngày sinh nhật đó Trương Diệc Đình ở trên giường mình.
Khó trách sao có thể trùng hợp Lăng Vi tới khách sạn.
Khó trách mình xem Trương Diệc Đình thành Lăng Vi, thì ra Trương Diệc Đình bỏ thuốc mê mình.
“Đều là đồ tiện nhân cô.” Hứa Tử Huân xông lên kéo lấy quần áo trước ngực Trương Diệc Đình.
Xoạc…, khóa kéo sau lưng Trương Diệc Đình bị xé rách, cô ta hoảng sợ mò mẫn nhưng khóa kéo đã bị hỏng một đoạn dài.
Hứa Tử Huân đẩy cô ta, á… Trương Diệc Đình ngã lăn dưới đất.
Cô ta run rẩy nhìn Hứa Tử Huân, rượu cồn trong đầu biến mất không còn.
Cô ta nuốt nước miếng, đôi môi run rẩy, hoảng sợ nhìn Hứa Tử Huân: “Anh nghe thấy hết sao… anh nghe thấy hết rồi sao? Anh đừng tin...vừa nãy em nói linh tinh đấy… em không biết anh ở gần đó.”
Sắc mặt Hứa Tử Huân đen như đáy nồi, ánh mắt lạnh băng, anh ta giơ tay chỉ: “Không chỉ tôi nghe thấy toàn bộ, cô nhìn màn hình lớn kia xem.”
Hứa Tử Huân chỉ ngón tay, chính là màn hình lớn trong phòng nhảy của trường.
Trương Diệc Đình quay đầu nhìn màn hình lớn, sau đó... cô ta thở không nổi nữa rồi. Cô ta nhìn thấy màn hình lớn đang chiếu cảnh…vừa nãy cô ta quyến rũ Lăng Vi… còn có gấp gáp bắt lấy cánh tay Lăng Vi... còn có cảnh giường chiếu của cô ta.”
Đều bị tung lên màn hình.
Phía dưới màn hình chật ních sinh viên.
“Trương Diệc Đình đúng là không biết xấu hổ mà… cảnh giường chiếu bị lộ, Hứa Tử Huân không chia tay với cô ta thì đúng là chịu rồi.”
“Đúng thế….cho tới giờ tôi chưa bao giờ thấy người ti tiện như thế.”
“Cô ta còn biết viết hai chữ liêm sỉ như thế nào không?”
“Đoạt bạn trai của Lăng Vi mới được bao nhiêu ngày chứ, chưa gì đã muốn cho Hứa Tử Huân đội nón xanh rồi hả? Haha… đàn ông có thể chịu đựng thì Hứa Tử Huân đúng là con rùa đen hả?”
“Này… đừng có nói linh tinh. Là Trương Diệc Đình không biết xấu hổ thì liên quan gì tới Hứa Tử Huân chứ?” Hứa Tử Huân giận cắn chặt hàm răng.
“Đúng thế, nhân chí tiện tắc vô địch, Trương Diệc Đình ti tiện đến không thể ti tiện hơn rồi.”
Một nữ sinh khác nghiến răng nghiến lợi mắng: “Trương Diệc Đình này đúng là gối cánh tay ngọc ngàn người, trầm luân dưới thân vạn người mà.”
Dưới màn hình lớn ầm ĩ một mảnh.
Cả người Trương Diệc Đình mù mờ rồi.
Cô ta mở to đôi mắt, cả người như bị ném mạnh vào trong đống lửa.
“Á… không cần phát… không cần phát….” Trương Diệc Đình điên cuồng nhảy loạn hét loạn, vừa nãy cô ta không biết bị tiện nhân nào dùng di động ghi lại, sau đó phát lên màn hình lớn của trường học.”
Trương Diệc Đình liề mạng chạy tới chỗ màn hình, được hai bước thì đột nhiên dừng chân.
“Á… Lăng Vi… đồ tiện nhân cô, là cô cố ý hại tôi, tôi giết chết cô.
Trương Diệc Đình bị sỉ nhục nước mắt lăn dài, giương nanh múa vuốt bổ nhào vào Lăng Vi.
Hứa Tử Huân đẩy cô ta ra: “Cút đi.. đồ tiện nhân, đều vì cô, nếu không tại sao tiểu Vi lại chia tay với tôi. Đồ tiểu tam thối nát đê tiện, sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi, từ này về sau tôi và cô chẳng còn quan hệ gì nữa.”
“Á…” Trương Diệc Đình ngã ngửa ra sau, lăn nhào xuống đất.
Quần áo sau lưng bị rách xoạc một tiếng, làn da sau lưng bị đá cắt qua tạo thành những vệt máu.
Hứa Tử Huân chẳng thèm nhìn cô ta, xoay người bắt lấy cánh tay Lăng Vi: “Tiểu Vi.. tất cả đều là âm mưu của Trương Diệc Đình, em tha thứ cho anh đi… anh không muốn như vậy… anh cũng không thể không có em.”
Lăng Vi đứng tại chỗ không hề cử động.
Cô ngước mắt nhìn chằm chằm ánh mắt bi thương của Hứa Tử Huân, lạnh nhạt nhìn anh ta, kiên định nói: “Buông tay đi, chúng ta không thể quay lại được nữa.”
Lăng Vi nâng tay lên, từng chút từng chút rút tay về.
Động tác của cô không hề nhanh nhưng thái độ lại cực kì kiên quyế.
“…” Hứa Tử Huân kinh ngạc nhìn cô.
Trong thời gian ngắn dần mất hết can đảm….
Anh ta cau mày, vẻ mặt u ám, thất bại, cả người nản lòng trầm lặng như bị sét đánh thành tro bui vậy.
Lăng Vi xoay người từng bước đi về phía trước.
Đột nhiên lồng ngực trướng đau.
Cô cởi áo khóa ra ném xuống.
Lại cầm mũ bỏ ra.
Cởi đôi ủng da nặng nề, chân không nhẹ đi vào đại sảnh vũ hội.
Lúc này Hạ Tiểu Hi đã tới, đang cực kì phấn khích.
Cô đã bỏ qua trách nhiệm, từ lúc hai người kia xuất hiện thì hoàn toàn kết thúc rồi.
Cả người cô hoàn toàn thoải mái.
Lăng Vi để chân trần, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước giống như nơi đó đang phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cô cố gắng nói cho bản thân mình, cuộc đời cô sẽ không bị hai con rệp này ảnh hưởng nữa.
Đại sảnh vũ hội đột nhiên xuất hiện bóng dáng cao lớn, người nọ đang đưa lưng về phía cô.
Giống như cảm nhận được cô đang đến gần, đột nhiên anh quay đầu, chiếc mặt nạ màu bạc cùng trang phục đại đế Caesar dưới ánh đèn cực kì chói mắt.
Bóng dáng thon dài, đường cong bắp thịt đó khiến cho cô nhận ra… người kia là Diệp Đình.
Diệp Đình cao 1m89, giống như thiên thần xuống nhân gian.
Trên người anh như mang theo hào quang, mặc kệ đi tới đâu cũng khiến nơi đó xôn xao.
“Á…Caesar, Caesar! Mau nhìn, người đàn ông ngoài cửa thật đẹp trai, đẹp trai quá…”
Diệp Đình xuất hiện, kéo theo đám nữ sinh thét chói tai.
Không ít nữ sinh chen chúc ngoài cửa.
“Caesar! Caesar - - người đàn ông này là ai? Không phải là sinh viên trường chúng ta mà là giáo sư nào đấy chứ?”
“Không biết… đến giờ vẫn chưa bao giờ gặp.”
“Trời ạ… anh ấy thật ngầu mà, quả thật muốn mạng tôi rồi. Tôi muốn hẹn hò với anh ấy.”
Đám nữ sinh như sao vây quanh trăng chen nhau ra cửa.
Lúc này đột nhiên đại đế Caeser xoay người lại.
Vén lên đám khí chất cao sang.
Anh đi mấy bước, cánh tay vươn tay nắm lấy Napoleon ôm vào lòng, cởi mặt nạ hôn lên đôi môi của Napoleon.
“Đây là… buổi tối điên cuồng mức nào đây…”
Caesar Đại Đế... Vậy mà cùng Napoléon… yêu nhau rồi hả?
...
Đám nữ sinh nháy mắt nghe thấy tiếng lòng tan nát của mình.
Vũ hội hóa trang còn chưa kết thúc…. Diệp Đình ôm ngang Lăng Vi mạnh mẽ mang cô rời đi, ngồi vào chiếc xe thể thao màu đen, Diệp Đình đặt Lăng Vi ngồi vào ghế tựa điên cuồng hôn cô, đoạt lấy hô hấp của cô, đôi môi của anh như có ma lực hôn đến khi cả người cô xụi lơ.