Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt săm soi nhìn kỹ gương mặt nghiêm túc của cô, sau đó thu lại.
Cô nhóc này đúng là thú vị. Có tư tưởng, có quyết đoán, xác định rõ mục tiêu, sau đó không chùn bước mà đi tới.
Là kiểu người anh thưởng thức.
Lúc này, anh đứng, cô ngồi. Cô có thể cảm giác được hơi thở xâm lược của anh bao phủ xung quanh cô. Nhiệt độ không khí lập tức tăng cao, Lăng Vi mất tự nhiên lùi về sau, Diệp Đình trào phúng cười: “Trốn có ích gì? Nếu tôi muốn động vào cô, cô còn trốn được?”
“Diệp Đình! Anh còn nói linh tinh, có tin tôi quăng anh ra ngoài không?!”
Diệp Đình “Xì” một tiếng: “Tay gầy chân yếu đẩy cái là ngã mà còn dám uy hiếp người khác?”
Lăng Vi mặc kệ anh: “tách” một cái bật đèn.
Cô đưa tay bật đèn, vùi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Diệp Đình ngồi xuống, dựa vào đầu giường, hơi híp mắt.
Vẽ xong phần ngoài của ô tô, Lăng Vi thu tranh lại. Lấy giấy ra viết bản thảo, vẽ mấy nhân vật hoạt hình.
Cô làm họa sĩ truyện tranh cho một nhà xuất bản, vẽ tranh là kỹ năng sinh tồn của cô.
Giờ cô đang vẽ một bộ truyện mới, nam nhân vật chính vẽ thành Diệp Đình... Mắt phượng hẹp dài, đôi mắt đen sâu thẳm. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch lên, mím thành một đường cong hoàn mỹ.
Dáng người anh cao to, chân dài thẳng tắp. Diệp Đình rất cao, đại khái khoảng 1m89, khi vẽ có thể nói là tỉ lệ hoàng kim.
Cô vẽ tạo hình nhân vật mặc âu phục, lại vẽ cơ ngực, cơ bụng, đường cong nhân ngư. Ngay cả phần eo, mông, phía sau lưng đều được đặc tả.
Cô dám chắc chắc, Biên Biên đại nhân (chắc là cách gọi thân mật của biên tập) nhận được nhân vật của cô nhất định sẽ cực kỳ hài lòng.
Quả nhiên, cô đem hình nhân vật gửi qua, Tiểu Biên lập tức liền vỗ bàn, khen: “Đẹp! Vi Vi, không phải cậu có người yêu rồi đấy chứ? Sao đột nhiên vẽ tỉ lệ đàn ông chuẩn như vậy?”
“...” Lăng Vi bình tĩnh nói: “Gần đây hay xem phim bên đảo...” [Đoạn này nói là xem phim đảo quốc, à thì phim Nhật ấy, mà Nhật thì nổi tiếng với AV (adult video) ấy =))))]
Tiểu Biên ở đầu kia điện thoại cười như điên: “Đừng xem nhiều, dễ dàng hư thận. Mau gửi bản thảo cho chị!”
Lăng Vi lưu lại, gửi qua. Tiểu Biên xem xong mừng muốn điên rồi!
“Vi Vi, em tuyệt quá! Mở đầu rất sáng tạo! Nhân vật nam chính bị thương, xông vào nhà nữ chính. Nữ chính cơ trí giúp anh thoát ta thoát khỏi nguy hiểm. A? Sau đó... Nam chính lại chết? Sao lại chết? Nam chính chết? Móa... Nam chính chết, cậu định cho câu truyện kết thúc trong một trang ấy hả?”
Lăng Vi bình tĩnh nói: “Nhìn xuống dưới.”
Tiểu Biên hoài nghi nhìn xuống: “Ôi tim tôi... Ha ha ha ——” Cô mừng rỡ muốn động kinh, suýt nữa quăng cả điện thoại!
“Hay hay hay, nam chính không biết tại sao lại mất tích, chỉ để lại một viên viên đạn, viên đạn lại có năng lượng siêu phàm. Nữ chính bị năng lượng này hút tới không gian dị thế, cô thấy nam chính bị hãm hại, trúng đạn. Chính mình cũng bị kéo vào cuộc bắn nhau. Nữ chính có được năng lực thần kỳ của viên đạn, nó có thể cho cô một năng lực mới, ví dụ như thấu thị, thao tác đồ vật. Mà nam chính lại có thể khống chế lôi điện, hô phong hoán vũ. Mà kẻ địch cũng rất mạnh, ai cũng mang tuyệt kỹ. Vì có thể sống sót, nữ chính và nam chính trải qua các loại hỗn chiến, khôi hài cùng nhau lâm vào cuộc sống nước sôi lửa bỏng... Ha ha ha ha—— Vi Vi, lần này cậu tưởng tượng xa thật. Tốt lắm tốt lắm! Mau vẽ hết phân cảnh phía dưới đi! Mau mau mau! Mình đã nhìn thấy tiền vẫy vẫy tay với mình rồi, rống rống rống!”
Lăng Vi vô cùng vui vẻ, nhiệt tình mười phần nắm tay.
Cúp máy xong, chỉ thấy Diệp Đình lạnh mắt liếc cô.
Lăng Vi mím môi, không nói chuyện.
Chợt nghe Diệp Đình ngữ khí không tốt nói: “Cô cứ như thế lấy tôi ra làm nhân vật có được sự đồng ý của tôi chưa? Cô cứ như vậy giết chết tôi, có hỏi qua cảm giác của tôi không? Còn có cái gì phim đảo quốc. Nếu cô thực sự muốn xem, tôi có thể phối hợp. Không chỉ cho cô xem, còn cho cô tự thể nghiệm.” Đăng bởi: Thất Liên Hoa