Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn bật cười.
Anh đứng lên, chen chúc ngồi bên cạnh Lôi Đình. Anh ta đưa tay ôm cô, lời nói thành khẩn: “Em gái à… Cho dù hai ta không chung một mẹ, nhưng anh em vĩnh viễn là anh ruột em!”
“Nói bậy!” Lôi Đình huých anh: “Không phải một mẹ, anh cũng là anh ruột em! Anh chạy không thoát!”
“Đúng đúng…” Biểu tình của Lôi Tuấn khiến người nhìn cảm thấy sốt ruột, rõ ràng trên mặt nở nụ cười rực rỡ như xuân. Nhưng Lăng Vi nhìn thấu tia phiền muộn làm người ta tan nát cõi lòng ở đáy mắt anh.
Lôi Tuấn đột nhiên nói với mẹ Tô San: “Dì nhìn cháu đi, mẹ cháu lo nghĩ lung tung, dì nhìn cháu rất khỏe mạnh! Còn vui sướng hơn người khác. Nhưng mà… Cũng may bà ấy thích lo nghĩ lung tung, nếu không, cũng không có em gái.”
Lôi Đình trêu chọc anh: “Anh chê em dư thừa! Từ nhỏ anh đã chê em dư thừa! Hừ ——”
Lôi Đình nói xong, lại nói: “Khó trách cháu ngốc như vậy… Từ nhỏ cháu đã cảm thấy đầu cháu không hữu dụng như người khác, có phải t*ng trùng đó đông quá lâu… Chất lượng không tốt không?”
“Phốc ——” Lôi lão gia tử đang đau buồn cầm ly trà, định uống chút trà nóng an ủi, không nghĩ tới tên này làm ông sặc… “Khụ ——”
Ai u… Hai thằng nhãi này… chẳng phân biệt trường hợp, chẳng phân biệt được bầu không khí, không giữ được miệng.
“Khụ ——” Lão gia tử ho khan sắp chết: “Khụ ——”
“Ông nội, thật xin lỗi…” Lôi Đình lập tức đứng lên, chạy nhanh tới vỗ lưng cho ông: “Ông nội, ông nhìn đi, cháu miệng bộc tuệch nhưng không xấu bụng…”
Tất cả mọi người đều khẩn trương chạy tới vỗ lưng cho lão gia tử.
Nhất là Lôi Niễu Niễu…
“Aiya, ông nội à! Ông nhìn chút đạo hành* này của ông đi! Năng lực chịu đựng yếu ớt như vậy, còn không bằng một cô bé 20 tuổi như cháu! Quyết đoán và trấn định năm đó lúc ông vác túi thuốc nổ chạy đi đâu rồi? Không phải cháu nói ông mới mấy ngày, tìm được hai cháu trai, một cháu gái, còn có chị cháu cũng sắp sinh! Chưa tới hai, ba tháng, ông sẽ làm ông cố rồi! Ông chuẩn bị bao đỏ xong chưa? Chị dâu cháu có thể mang thai sinh đôi! Ông phải chuẩn bị hai phần!”
“…” Lôi lão gia tử chỉ tay vào cô, không nói nên lời. Lại ho khan một trận, mới nói: “Cháu nói nhiều! Ông không bị sặc chết cũng bị cháu lải nhải đến chết!”
Lão gia tử hòa hoãn lại, nhìn sang Tô San. Ông hỏi: “Tô San phu nhân, bà cực khổ nuôi con lớn như vậy… sao bà đến trang viên Lotta? Làm sao đón Tiểu Tuấn và Tiểu Đình qua?”
Tô San nói: “Tiểu thư nhà tôi và Diệp Khanh tiểu thư là bạn rất thân, dùng từ hiện đại nói chính là chị em tốt. Trong giới y học lúc đó cũng có thể nói hai người họ tài năng xuất chúng. Hai người giống như một người. Có quãng thời gian Diệp Khanh tiểu thư luôn buồn bực không vui, tiểu thư nhà tôi bảo tôi đi chăm sóc bà ấy. Kết quả… Không nghĩ tới, đột nhiên có một ngày tôi và Diệp Khanh tiểu thư đều bị Paul – Luigi bắt nhốt!”
Giọng Tô San chợt cứng rắn, hiển nhiên cực kỳ tức giận.
Bà nói: “Tiểu thư nhà tôi liên lạc với chúng tôi, làm thế nào cũng không liên lạc được. Điều tra mấy năm cũng không có kết quả. Cuối cùng bà ấy nghi ngờ Paul – Luigi, vì Diệp Khanh tiểu thư từng nhắc tới người này với bà ấy. Nói lão ngoại quốc này luôn dây dưa bà ấy…”