Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi chương trình biểu diễn cá heo kết thúc, Lăng Vi và Diệp Đình đi tìm quản lý thủy cung. Quản lý nhìn thấy Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni, gật đầu nói: “Chỗ chúng tôi vừa vặn muốn thuê người, nhưng công việc này rất khô khan, vì vậy không người nào nguyện ý tới...”
Ông ta nhìn Lăng Tiêu nói: “Nếu cậu muốn tới nơi này làm việc, cậu có thể đến thử làm công việc này.”
Lăng Tiêu nghiêm túc gật đầu: “Được, mặc kệ là công việc gì, tôi đều sẽ cố gắng thích ứng.”
Quản lý nói: “Công việc của chúng tôi, chủ yếu là muốn cậu nói chuyện với cá heo... Ở chỗ chúng tôi, hàng ngày huấn luyện viên thú đều phải huấn luyện cho cá heo, nhưng cá heo rất hiếu động. Vì vậy, công việc của cậu là sau khi huấn luyện viên huấn luyện cá heo, cậu phải đi xoa dịu tâm trạng của cá heo. Nhưng... công việc này đòi hỏi cậu phải ở chung nói chuyện với cá heo trong khoảng thời gian rất dài, nên mấy người trẻ tuổi đến đây xin việc lúc trước, mới đầu còn cảm thấy mới mẻ sau đó không kiên trì nổi nữa, đều chê công việc này vừa khô khan lại vừa không bình thường, có người còn nói giống bệnh thần kinh...”
Lăng Tiêu trịnh trọng gật đầu, bày tỏ anh ta hoàn toàn hiểu tính chất của công việc này.
Quản lý còn nói: “Công việc của huấn luyện viên thú rất khổ cực, nếu cậu có thể tới chia sẻ công việc với bọn họ, bọn họ sẽ rất chào đón cậu gia nhập.”
Quản lý nghiêm túc nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe hiểu, anh ta cười bảo đảm: “Tôi nhất định có thể làm tốt công việc này.”
Quản lý mang anh ta đến khu vực dành cho huấn luyện viên cá heo, Lăng Tiêu là một người có tính kiên nhẫn, hơn nữa trong lòng anh ta còn có đức tin, anh ta phải cố gắng chữa khỏi chứng tự bế cho tiểu Đông Ni!
Mặc dù mấy chú cá heo nhỏ rất bài xích người lạ, nhưng cứ từ từ tiếp xúc, mấy chú cá heo nhỏ sẽ dần quen thuộc.