Cổ họng của Tống Chỉ Ngọc thở ra tiếng khò khè, Tang Du kinh hãi, vội vàng tìm lọ thuốc, dùng sức dốc ra vài viên thuốc rồi đưa bà nuốt xuống, cuối cùng cũng ổn định lại.
Dù không còn đau đớn nhưng bà vẫn lấy hai tay chống lên thái dương, khuôn mặt như tờ giấy trắng, vừa đứng dậy thì bà đã tắt email mở ra do nhầm lẫn.
Không có gì trong email mà không thể nhìn thấy.
Tống Chỉ Ngọc biết Tang Du quá giống với Lam Khâm, quá coi trọng những vấn đề nhỏ mà bà cảm thấy không đáng nói, làm những việc không cần thiết.
Lồng ngực Tang Du lạnh lẽo: ".... Bà nội, bà thực sự không cần đi kiểm tra sao?"
"Bà vừa nói, bà chỉ là không ngủ được." Tống Chỉ Ngọc thờ ơ nói, cố chịu đựng cơn đau: "Chỉ cần uống chút thuốc giảm đau, không sao đâu, đừng quan tâm bà, còn có bệnh nhân khác sẽ tới ngay đấy."
Tang Du nhìn bà chằm chằm không chớp mắt: "Vậy trước khi cháu đi, bà có thể nói cho cháu biết rủi ro khi Lam Khâm phẫu thuật... là gì không? Chuyện gì sẽ xảy ra?"
Cho đến bốn giờ chiều, Tang Du vẫn còn mê man, cô che trán đi vòng quanh phòng y tá vài vòng, khi bình tĩnh lại cô thu dọn đồ đạc rồi tan làm, ra khỏi phòng chờ thì đối mặt với Mạnh Thi Thi, Mạnh Thi Thi trêu chọc cô: "Tớ đã thấy ông chủ của cậu rồi, hồi phục nhanh lắm, trước đó bị hoa mắt chóng mặt một chút, nhưng bây giờ không sao nữa rồi, anh ấy đẹp trai đến mức không dám nhìn thẳng, ngoài vấn đề giọng nói còn lại tuyệt đối hoàn hảo."
Cô ấy quan tâm hỏi: "Thời gian phẫu thuật đã được quyết định chưa?"
Trong hơn hai tháng này, Tang Du ngày nào cũng suy nghĩ về ca phẫu thuật. Mạnh Thi Thi là người thân thiết nhất, cũng luôn đồng hành cùng cô.
Tang Du gật đầu: "Ngày 30 cuối tháng này, còn mười ngày nữa."
"Sau ca phẫu thuật chẳng phải là giao thừa sao?" Mạnh Thi Thi lắc lắc vai cô: "Chỉ là chữa dây thanh quản thôi, cậu đừng cau có như thế, khi năm mới đến, cậu sẽ có một người bạn trai có thể nói chuyện và cười vui vẻ."
Không sao, Tống Chỉ Ngọc cũng nói với cô như vậy.
Trong phòng tư vấn, bà nội bình tĩnh trả lời, đánh giá rủi ro là phải làm khi bắt đầu mỗi ca mổ quan trọng nên không cần lo lắng, hoàn toàn không có chuyện gì.
Nhưng Tang Du vẫn lo lắng trong lòng.
Đó là sự an toàn của Lam Khâm, bất kỳ sự thay đổi nào cũng sẽ thành nỗi lo của cô.
Lam Khâm đã ngồi trên băng ghế chờ, nhìn hướng Tang Du thường xuất hiện, vừa mới nhìn thấy góc áo của cô, anh lập tức đứng lên đón cô rồi quàng chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn quanh cổ cô.
Anh ủ chiếc khăn vào tay từ trước, thấm đẫm nhiệt độ cơ thể, quấn lấy cô thật ấm áp.
Tang Du đội mũ len trên đầu, quàng một chiếc khăn quàng cổ lớn chỉ lộ ra con mắt và cái mũi, giống như vật nhỏ xù lông nhìn Lam Khâm, nhẹ giọng nói: "Khâm Khâm, nóng quá."
Lam Khâm nhìn cô thấy thật đáng yêu, không quan tâm đến đám đông, cúi xuống hôn mũi cô một cái, gõ trên điện thoại: "Ngoài trời đang có tuyết rơi."
Đôi mắt anh sáng ngời, khi nhắc đến những thứ đẹp đẽ, sự rực rỡ trong đó càng thêm tỏa sáng.
Tang Du nuốt xuống những gì lúc đầu cô muốn nói.
Ca phẫu thuật đang đến gần, áp lực của Khâm Khâm đã đủ nặng, từ việc anh ngày càng dính cô, đủ thấy anh đang cố gắng giải tỏa áp lực cho bản thân, cô không nên nói đến những điều rủi ro, bên cạnh đó, thái độ của bà nội kiên quyết như vậy, hẳn là cô đã lo lắng thái quá rồi.
Khâm Khâm vẫn không nên biết những điều này thì tốt hơn.
Vào cuối tháng 12, thời tiết rất lạnh, đã có vài trận tuyết rơi và trận hôm nay là lớn nhất.
Tang Du bước tới cổng trung tâm phục hồi chức năng, còn hai bước nữa cô liền nhảy thẳng xuống, bước xuống lớp tuyết dày chưa được quét dọn, Lam Khâm lo cô sẽ ngã nên sải bước đuổi kịp, vững vàng ôm lấy eo cô.
Tuyết rơi như bông bay.
Tang Du quay đầu lại, nhìn anh chằm chằm.
Thời gian phục hồi nghiêm ngặt kéo dài hơn hai tháng sắp kết thúc, Lam Khâm không còn gầy gò xanh xao đáng thương như trước kia nữa, lợi thế hình thể của anh được phô bày triệt để dưới kết cấu ngày càng mạnh mẽ, anh đang mặc một chiếc áo khoác đen với một chiếc áo len mèo be sẫm bên trong, chỉ có Tang Du biết thân hình dưới lớp áo này hoàn mỹ đến nhường nào.
Cô hắng giọng vì không khỏi thấy nóng trên mặt, những suy nghĩ thường trực trong đầu cô gần đây lại xuất hiện.
Cách tốt nhất để đối phó với căng thẳng tâm lý là gì?
Giải tỏa niềm vui.
Lần trước cô dỗ anh có kiểm tra, thể trạng của anh tốt hơn rất nhiều, lúc này đột phá bước cuối cùng chẳng phải là thuận lợi sao?
Về đến nhà trời đã tối, phòng khách ấm áp yên bình, bên ngoài cửa sổ sát đất có ánh đèn ven sông kéo dài.
Nó quá yên tĩnh, ngay cả tiếng tim đập nhanh nhất cũng cảm thấy ầm ầm vang dội.
Tang Du hoàn toàn không biết mình dựa vào tường như thế nào, lại bị Lam Khâm sốt sắng che lại bằng một nụ hôn mát lạnh.
Cô "hừ..." một tiếng, ngẩng mặt lên đón nhận, vòng tay qua gáy anh, chủ động mút lấy môi lưỡi anh.
Lam Khâm hít thở nặng nề, từ hôn chuyển sang liếm cắn, vừa cởi khăn quàng cổ của cô, anh lại càng ôm cô sâu hơn.
Mới bảy tám tiếng không gặp nhau, cứ như đã bảy tám năm rồi.
Tang Du hết lòng đáp lại anh, tay cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ quần áo nặng nề giúp anh, dùng đầu ngón tay linh hoạt lật vạt áo len, chui vào sờ lưng anh, đổi lấy anh hơi kìm nén run rẩy.
Trở lại sau khi tan sở mỗi ngày..... Cô đều mong chờ sự nhiệt tình càng ngày càng tăng này.
Cấm dục quá lâu, Lam Khâm khao khát cô bao nhiêu thì lại vất vả chịu đựng bấy nhiêu, đương nhiên cô cũng hiểu được nên đã lén chuẩn bị trước đồ đồ 'kế hoạch hóa gia đình', vẻ mặt run rẩy háo hức chờ đợi sự thân mật khăng khít có thế xảy ra bất cứ lúc nào.
Bị gián đoạn vài lần trước vì những tình huống nhỏ khác nhau, đêm nay chắc.....
Nhịp tim của Tang Du bùng nổ, hai tay không ngừng vuốt ve vân da căng cứng của Lam Khâm, thân thể cô gần như mềm nhũn như nước, áo khoác đã bị cởi ra từ lâu, bàn tay anh chế trụ trên eo cô, nôn nóng trượt lên trên, chạm vào mép nơi mềm mại kia.
Muốn... Nằm mơ anh cũng muốn.
Nhưng....
Khoang ngực và dục vọng của Lam Khâm căng đến đau đớn, buộc mình phải nơi lỏng tay ra, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay.
Anh khó khăn dời môi đi, áp má vào tai cô, thở hổn hển nặng nhọc viết lên lưng cô: "Tiểu Ngư...."
Loay hoay hồi lâu, anh mới tiếp tục viết:
"Đói."
Tang Du mờ mịt mở mắt.
Phải nói rằng vài lần gián đoạn trước chỉ là những tình huống nhỏ, thì tại thời điểm này, nó chắc chắn là một lý do để lảng tránh.
Trước sự thân mật thể xác, với tính cách của Lam Khâm, đừng nói là đói bụng, dù anh không ăn không uống hai ngày cũng nhất định sẵn lòng.
"Khâm Khâm..." Tang Du sờ sờ làn da nóng rực của anh, thẳng thừng hỏi: "Anh đang lo lắng cái gì?"
Giọng mũi khó chịu, cô có chút bất bình nói: "Em nguyện ý, thân thể của anh cũng không có gì đáng ngại, em cũng không phải trẻ vị thành niên chưa đủ tuổi..."
Lam Khâm nhắm chặt mắt lại, ôm chặt cô vào lòng, một lúc sau mới cố chấp viết: "Anh đói."
Thật là một cái cớ vụng về.
Anh biết rõ điều đó.
Tang Du cảm thấy cơ thể nóng đến đáng sợ, nơi cứng rắn cọ vào người cô rõ ràng là khó chịu hơn nhiều, cô cố nhịn không hỏi thêm, xoa xoa đầu anh an ủi: "Được rồi, em đi nấu cơm, tối nay chúng ta sẽ ăn sườn hầm."
Cảm xúc của Lam Khâm sao có thể che dấu được, khi ăn cơm, anh cúi đầu, giống như vùi mặt vào bát canh sườn, ban đêm anh ôm chặt lấy cô lại tránh để cơ thể cô dính sát vào mình, anh dựa đầu bên tai cô, hơi thở nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Tang Du buồn phiền ôm chặt lấy chiếc gối bên cạnh.
Khâm Khâm, nỗi sợ hãi này có phải là trầm trọng hơn trước khi phẫu thuật không? Quá nhiều áp lực và lo lắng về biểu hiện không tốt cho đêm đầu? Hay là do cô không đủ hấp dẫn?
Không nên như vậy.
Tang Du khẽ chạm vào lồng ngực gợn sóng của mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ lộn xộn, nhưng cô vẫn ngủ say như thường, còn nằm mơ một giấc mơ kỳ lạ, cuối cùng nhìn thấy Lam Khâm đang đứng trong tuyết mỉm cười chào tạm biệt với cô, cô cảm thấy tim quặn đau, thức dậy với một thân mồ hôi lạnh.
Vô thức đưa tay sang bên cạnh, không có gì.
Tang Du lập tức hoảng sợ, cuống cuồng ngồi dậy, cổ họng tắng nghẽn một lúc, chân trần leo ra khỏi giường vọt vào phòng tắm, không có ai cả, sau đó cô chạy ra khỏi phòng ngủ, thấy cửa phòng bên cạnh có ánh sáng lọt qua khe cửa.
Nỗi sợ hãi đột ngột giảm xuống, cô thả lỏng cơ thể, cúi người chạy chậm lại một lúc cho đến khi sắc mặt trở lại bình thường.
Hấp tấp như vậy... chắc là do bị Khâm Khâm đả động.
Tang Du thấy may vì mình không đi giày, tiếng động gây ra không lớn, cô rón rén đến cửa phòng nhìn Khâm Khâm có vẽ tranh suốt đêm không, để tránh làm mất cảm hứng của anh.
Cô cẩn thận đến gần, ghé mắt vào nhìn lén.
Lam Khâm đang ngồi dưới ngọn đèn trong bộ đồ ngủ, lông mi dài dưới ánh đèn vàng khẽ rung động, dáng vẻ rất dịu dàng, không dùng thiết bị điện tử mà cầm cọ vẽ tranh.
Cần sử dụng màu vẽ...
Cho nên không phải đang vẽ bản thiết kế?
Trong khoảng khắc Tang Du bối rối, bức tranh đã hoàn thiện, anh cầm nó lên và nhìn ngắm dưới ánh đèn.
Ánh sáng trong mắt cô lập tức bốc cháy, hoảng hốt bật dậy, che cái miệng sắp phát ra tiếng hét.
Lam Tiểu Khâm, Lam Tiểu Khâm!
Nửa đếm không ngủ, trốn trong phòng vẽ không cho cô biết, lặng lẽ vẽ ra bức tranh về biển cùng với mỹ nhân như nhỏ.... 18+.
Tang Du sắp ngất đến nơi, vừa rồi rụt lại quá nhanh, cô còn chưa kịp nhìn kỹ.
Cô đang chuẩn bị lao vào để tra khảo, lại thấy Lam Khâm cúi thấp người, mở mã số chiếc tủ nhỏ rồi trịnh trọng đặt bức tranh trên tay vào đó, một mảng màu nước mờ nhạt thoáng vụt qua khi đôi đồng tử dị sắc chuyển động.
Tang Du choáng váng, không phải chứ?
Hơn nữa chiếc tủ nhỏ ấy.... Cô không xa lạ gì.
Khâm Khâm nói rằng những bức thư cô viết cho anh đều được cất giữ trong đó một cách trân trọng, nhưng cô bận rộn với việc phục hồi sức khỏe của anh, không có thời gian để lấy ra và xem lại chúng.
Bây giờ hình như ngoài những lá thư, anh còn khóa rất nhiều những thứ khác? Tranh vex 18+ hình như còn nhiều hơn một cái, như vậy thì còn bao nhiêu thứ khác bị giấu trong đó nữa.
Tang Du kìm lại không hé một lời, quay trở lại giường giả vờ ngủ, bí mật chuẩn bị thực hiện ý đồ xấu.
Tốt lắm Lam Tiểu Khâm, có bí mật nhỏ rồi, ngoài mặt không chịu động thủ nhưng trong lòng cũng bị cọ đến nóng nảy táo bạo nha.
Anh cẩn thận đến mức có thể cất giấu tất cả trong tủ.
Khoảng chừng mười phút sau, cảnh cửa khẽ bị mở, Lam Khâm chậm rãi đi về phía sau, nằm xuống, đè lên định ôm lấy cô, trái tim hưng phấn của Tang Du được anh bao bọc trong lòng, cô lại cảm thấy buồn ngủ, lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thấy cái trán hơi ươn ướt, hình như bị anh dụi nhẹ vào mắt.
Ngày hôm sau, Tang Du tan ca lúc 12 giờ đêm.
Lam Khâm kiên quyết đi đón cô, về đến nhà cũng đã 12 giờ 30 rồi.
Tang Du đẩy anh đi tắm: "Đi, đi mau, tắm rửa xong liền nằm xuống cho em, người chuẩn bị phẫu thuật nên có ý thức đi ngủ sớm —— "
Lam Khâm chớp mắt tự động lý giải thành Tang Du muốn anh đi tắm để quang minh chính đại nhìn anh khỏa thân.
Quả táo Adam của anh lăn lên, đứng yên giãy giụa một lúc, một mảng đỏ nhỏ quanh tai, ngoan ngoãn cởi áo ra cho cô thấy phần eo và cơ bụng trắng nõn săn chắc của anh.
Phúc lợi đến bất chợt.
Người đàn ông đẹp trai trong ánh sáng ấm áp giống như đang cám dỗ người ta phạm tội.
Tang Du suýt thì phun trào máu mũi, trong lòng thầm nói Lam Tiểu Khâm thật quá đáng, chỉ cho nhìn không cho ăn.
Cô không cam lòng muốn giơ tay xoa vài cái, lại kịp thời phanh lại, đẩy anh vào phòng tắm, trước khi đóng cửa, cô liếc mắt hỏi: "Khâm Khâm, thành thật khai báo, anh có đang giấu em chuyện gì không?"
Lam Khâm sững người, qua vài giây liền kiên quyết lắc đầu.
Quả nhiên anh không chịu cho cô biết.
Tang Du âm thầm đắc ý, nếu anh không nói cũng không sao, cô có cách riêng của mình, đợi tang vật bị phát hiện, lôi tranh vẽ 18+ của Lam Tiểu Khâm ra ánh sáng, xem anh còn chối kiểu gì.
Tiếng nước chảy bắt đầu vang lên trong phòng tắm.
Tang Du bình tĩnh lại, không dám câu giờ mà vội vàng đến phòng làm việc.
Chiếc tủ nhỏ ngay dưới gầm bàn làm việc, mật mã là sáu chữ số.
Tang Du cúi gằm mặt trước tủ, vắt óc suy nghĩ xem mật mã sẽ là gì, nghĩ đến những tấm thẻ bạc khác nhau của Lam Khâm, cô vươn đầu ngón tay ra mở thử.
Sinh nhật cô, sai.
Sinh nhật anh, cũng không đúng.
Tang Du không chắc khóa có bị khóa nếu nhập mật khẩu sai ba lần không, cô hồi hộp thử lần cuối cùng, ấn ngày cô gửi bức thư đầu tiên cho anh.
Lạch cách, ổ khóa được mở.
Ngăn tủ khá sâu và rất nhiều thứ được đặt ngay ngắn trong đó, nếu không lấy nó ra thì cô sẽ không nhìn rõ được.
Tang Du ôm đầu gối, bất giác nín thở nói nhỏ: "Em chỉ muốn xem tập tranh 18+ do bạn trai em vẽ thôi, dù sao trái tim đàn ông như mò kim đáy bể, để hiểu suy nghĩ của Lam Tiểu Khâm, không thể không từ..."
Không đợi mấy chữ "bất kỳ thủ đoạn nào" nói ra, sự chú ý của cô đã hoàn toàn bị thu hút bởi những thứ mà cô đang cầm trên tay.