Ngọn nến tắt, thức ăn trên bàn cũng đã được ăn sạch.
Bữa tối ngắm cảnh dưới ánh nến chính thức kết thúc.
Tang Du cảm thấy tâm trạng không tồi, tất nhiên "Người bệnh ngoan nhất" Lam Tiểu Khâm của cô tâm tình cũng tốt lên không ít, chỉ là sau đó có chút ngượng ngùng, lúc này anh rũ mắt xuống, yên lặng nhìn cô.
Anh...
Lúc thèm ăn cũng đáng yêu.
Ăn no rồi cũng đáng yêu.
Ngây thơ thuần khiết, bảo đảm sẽ nghe lời cô, không chọc cho cô tức giận, cũng vô cùng đáng yêu.
Ngực Tang Du giống như bị đệm mèo lướt qua, có chút chua có chút ngọt, biết rõ mình đang chiếm tiện nghi của anh, nhưng thật sự không thể kiềm chế được, nghiêng người xoa nhẹ mặt anh một cái khiến lỗ tai anh đỏ lên vài phần.
Dù sao thì cứ bắt nạt anh như vậy cũng không được.
Vẫn phải có sự đồng ý của đương sự mới được.
Tang Du chưa buông tay ra, vẻ mặt rối rắm hỏi: "Khâm Khâm, tôi luôn muốn xoa mặt anh, anh có khó chịu không?"
Nếu có khó chịu, thì cô sẽ... sẽ cố gắng hạn chế xoa má anh.
Lam Khâm chớp chớp mắt, không ngờ cô lại để ý đến việc này. Anh không muốn lãng phí khoảng thời gian thân mật với cô để viết chữ nên dứt khoát biểu đạt bằng cử chỉ. Anh giữ yên tư thế ngồi quỳ tiến gần tới chỗ cô, hơi khom lưng, chậm rãi cúi đầu xuống, cọ xát qua lại trong lòng bàn tay mềm mại của cô.
Anh thích...
Không có cách nào để nói thích.
Tang Du bị anh cọ đến tim đập thình thịch, máu mũi cũng sắp chảy xuống, xoa nắn hai cái như đang trút giận: "Anh... Anh đúng là con mèo nhỏ thành tinh!"
Mèo thành tinh cũng không hấp dẫn bằng anh!
Hô hấp Tang Du nóng rực đứng lên, bê cái bàn nhỏ lên rời đi, chạy một mạch vào phòng bếp, lặng lẽ bám lấy cửa quay đầu lại nhìn, Lam Khâm vẫn còn ngồi ở đó, đôi mắt ưướŧ áŧ như hai viên đá quý đang dõi theo cô.
Chết tiệt!
Sớm muộn gì cũng phải giao cái mạng nhỏ này cho anh mất!
Làm Tang Du cả đêm toàn mơ thấy những giấc mơ kì lạ, cuối cùng còn mơ thấy cô nổi máu sói, nắm lấy cổ áo sơmi của Lam Khâm kéo đến trước mặt, nhón chân hôn lên môi anh.
Ngay sau khi cảm quan được kíƈɦ ŧɦíƈɦ, người cũng bừng tỉnh.
Cô nằm liệt trên giường hồi tưởng lại một lúc lâu, chui vào trong chăn, lăn từ đầu giường đến cuối giường, gương mặt đỏ au, gian nan bò dậy. Cô hối hận, lẽ ra lúc học đại học không nên bị bạn cùng phòng lôi kéo xem nhiều ngôn tình thiếu nữ mới lớn như vậy, kết quả bây giờ...
Một chân đã bước vào bờ vực mất kiểm soát.
Không thừa nhận cũng không được...
Cô chỉ sợ không phải mình chỉ muốn xoa má anh, mà còn muốn tiến thêm một bước nữa.
Tang Du ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, dựa vào đầu giường che mặt lại.
Lam Khâm là người bệnh, tâm tư thuần khiết, không hiểu mấy thứ loanh quanh lòng vòng trong truyện tình cảm. Huống chi cô và anh mới biết nhau không lâu, ở chung mới chỉ có vài ngày mà thôi,còn chưa thể gọi là thân thiết.
Cô không thể không kiêng nể gì, không thể hoàn toàn không để ý đến anh, chỉ ích kỷ nghĩ đến thú vui của bản thân.
Giống như đang dụ dỗ anh vậy, quá tắc trách rồi.
Tang Du nỗ lực thanh tâm quả dục hai ngày, bình thường nấu cơm chăm sóc anh, nên thêm cơm thì thêm cơm, nên nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, không có việc gì thì ngồi trong phòng ôn tập nội dung thi hoặc là làm thực đơn phối cơm, mặc cho anh có ngoan ngoãn đến đâu cũng tận lực không chạm vào, thi thoảng đối diện với ánh mắt ngày càng mờ mịt của anh cũng sẽ rời đi không chút lưu tình.
Sau đó trở về phòng mình nghẹn đến muốn nổ mạch máu.
Ba ngày sau, lại đến lượt Tang Du trực ca đầu tiên vào lúc tám giờ sáng, cô chuẩn bị trước cơm trưa bỏ vào tủ lạnh như thường lệ, khi ra ngoài, Lam Khâm đứng ở trước cửa, sắc mặt anh trắng bệch trong anh nắng ban mai.
"Tôi đi đây."
Lam Khâm cất bước, cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho cô: "Buổi chiều tôi có thể đi đón cô không?"
Tang Du suy nghĩ, không hiểu sao hai ngày nay Lam Khâm lại ăn ít đi, cô đang nghĩ xem tối nay có nên đổi thực đơn mới hay không, thay thành món gì đó phù hợp với khẩu vị của anh.
Anh ăn ít đi nên thể chất giảm xuống so với trước kia, bệnh vừa mới khỏi, ít ra ngoài thì sẽ an toàn hơn.
Cô lắc đầu: "Anh cứ ở nhà cho tốt đi, tôi sẽ về đúng giờ."
Tang Du không dám nhìn anh nhiều, sợ nhìn rồi lại không nhịn được muốn thân cận, thậm chí giở trò, cũng không cảm thấy chuyện Lam Khâm ăn ít có liên quan gì đến thái độ của cô.
Bản thân Tang Du hoàn toàn không biết tầm quan trọng và sức ảnh hưởng của mình tới Lam Khâm.
Lúc Tang Du đến cổng trung tâm hồi phục là bảy giờ năm mươi, đi làm đúng vào giờ cao điểm, cô nhờ chú Trần dừng ở nơi vắng người, sau khi nói lời tạm biệt, vừa mở cửa xe, liền cảm giác bị ánh sáng gì đó làm chói mắt.
... Đèn flash?
Tang Du nhíu mày, vị trí cô đứng quả thật ngược sáng, nếu điện thoại nào chụp ảnh mà đèn flash không tắt mặc định, có thể sẽ tự động bật.
Nhưng ai đã chụp ảnh cô?
Chắc là trùng hợp.
Cô nhìn quanh một vòng cũng không thấy điều gì bất thường, thu lại tâm trạng bước lên bậc thang. Lúc sắp vào đại sảnh, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót giòn giã, một bàn tay vỗ vào vai cô, giọng nữ ngọt ngào ôn nhu cất lên: "Tiểu Ngư, lại gặp cô rồi."
Tang Du ngoảnh đầu nhìn lại, Từ Chân trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, mái tóc dài xoăn buông xõa trước ngực.
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Tang Du khách khí cười, Từ Chân thân thiết khoác tay cô.
Hai người cùng đi vào trạm y tá, mấy đồng nghiệp đang nhìn điện thoại nhỏ giọng nghị luận chuyện gì đó, vừa thấy hai người tới, lập tức tản ra như không có chuyện gì. Người thì bận rộn, người thì làm vẻ mặt một lời khó nói hết, tìm lý do kéo Từ Chân đi.
Từ Chân mở to mắt, giọng nói rõ ràng: "Mọi người không gọi Tiểu Ngư cùng đi sao?"
Mọi người trong hành lang đều nhìn sang.
Tang Du không hiểu tại sao.
Sao cô lại như trở thành người ngoài rồi?
Cảm giác bị đối xử đặc biệt cũng không dễ chịu gì, lập tức hiểu được, lòng Tang Du chùng xuống. Cô vào trong phòng thay quần áo, vừa khéo gặp người chị em tóc ngắn Giản Nhan đi ra, Giản Nhan vừa thấy cô, vội vàng kéo cô tới bên cạnh.
"Tiểu Ngư Tiểu Ngư, chuyện là sao vậy?"
Tang Du không hiểu: "Có chuyện gì cơ?"
Giản Nhan dậm chân, "Cậu không xem nhóm tám chuyện của các y tá sao?"
Tang Du mờ mịt, còn có cái này à?
Cô lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy có một nhóm WeChat thông báo chín mươi chín dấu cộng. Nhưng cô cài đặt chế độ không làm phiền nên cũng chẳng để ý lắm, chưa từng vào nhóm xem.
Giản Nhan nói: "Lúc ấy mình thêm cậu vào nhóm rồi, không phải cậu chưa bao giờ xem đấy chứ? Bên trong đều là các loại tin đồn ở trung tâm, bây giờ tin chính là chuyện của cậu. Mình biết nhất định chuyện này là nói bậy, nhưng vừa rồi còn có người chụp ảnh, cậu xem đi——"
Nghe xong, cô mở một tấm ảnh trong nhóm ra.
Thời gian lúc được gửi lên là tám phút trước, cô mở cửa xe đi ra ngoài, chú Trần cười vẫy tay chào tạm biệt cô.
Ánh đèn flash đó!
Thật sự là có người chụp lén cô?
Nhưng Tang Du vẫn không hiểu: "Bức ảnh này thì có thể nói lên được cái gì?"
Giản Nhan thở dài, nói thầm bên tai cô: "Tất cả đều đang nói cậu... được bao dưỡng đó! Đối phương là ông chú khoảng năm, sáu mươi tuổi."
Tang Du chỉ cảm thấy da đầu nóng lên, tiếng nổ bùm bùm.
Bao... Bao dưỡng? Cô?
Tang Du lập tức nhớ lại buổi chiều hôm Khâm Khâm đến đón cô, trước khi lên xe, có giọng nói ở gần cô nghị luận đề tài "Bao dưỡng" linh tinh gì đó, lúc đó cô còn cảm thấy không liên quan đến mình.
Bây giờ xem ra, tám chín phần là đang nói cô rồi.
Sự tức giận của Tang Du bỗng dưng tăng lên, lướt tin nhắn bên trên của nhóm WeChat, nhìn thấy không ít lời nói khiêu khích, châm chọc, mỉa mai.
"Ai ngỏ lời cô ta cũng không đồng ý, còn tưởng thanh cao lắm."
"Ôi, có thể hiểu được mà, trung tâm chúng ta có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những người giàu có, khó có thể không bị cám dỗ, chỉ không ngờ cô ta lại kiếm người già như vậy."
"Có tiền là có tất cả mà, không thì có thể như thế nào? Một cô gái nghèo chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, cũng đâu thể chờ một anh chàng trẻ tuổi, giàu có đường đường chính chính theo đuổi."
"Mọi người xem cô ta vẫn không lên tiếng, nhất định là chột dạ thừa nhận."
Cũng có những đồng nghiệp quen biết bênh vực cô, nhưng tâm lý của đại đa số người đều bộc phát.
Cổ tay Tang Du run lên vì tức giận, hít sâu vài hơi, hỏi Giản Nhan: "Ban đầu là ai nói như vậy? Ảnh chụp là ai gửi?"
"Một acc nhỏ." Giản Nhan nhăn mặt: "không để tên thật."
Tang Du nắm chặt điện thoại đến nóng lên, dùng hết sức lực bình tĩnh lại cảm xúc, lau đi giọt nước ở khóe mắt, mở nhóm ra, nhấn vào khung soạn thảo, nói gọn gàng: "Xin lỗi, tôi chẳng chột dạ cũng không thừa nhận, không lên tiếng vì tắt thông báo, không có thời gian xem những chuyện phiếm vớ vẩn của các người."
Tin thứ nhất được gửi đi.
Giản Nhan ôm ngực ở bên cạnh.
Ngay sau đó Tang Du lại gửi tin thứ hai: "Tôi rất bận, làm việc chuyên gia dinh dưỡng tư nhân.m, xe đó của ông chủ, người lái xe là người nhà của ông chủ tôi, đưa đón được thỏa thuận trong hợp đồng, tôi cũng đồng ý, sao? Có chuyện gì sai à?"
Giản Nhan nắm tay.
Tang Du lại gửi tiếp tin thứ ba "Khuyên mọi người có thời gian thì quan tâm tới công việc nhiều một chút, đừng nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi (*), tôi có ai đường đường chính chính theo đuổi hay không không phiền mọi người lo lắng. Còn nữa, chuyện này rốt cuộc là ai truyền ra, ảnh ai chụp, có mục đích gì thì trực tiếp tìm tôi! Đừng trốn sau tài khoản ảo, vô vị."
(*)mới nghe gió thổi đã tưởng mưa rơi: mới nghe thấy mấy lời đồn đại đã tin là sự thật.
Sau khi hùng hổ gửi ba tin nhắn, Tang Du cất điện thoại, giơ tay lên che mắt lại. Cuối cùng chịu không nổi cảm giác khó chịu khi bị đổ oan, ống tay áo nhanh chóng bị ướt một mảng.
Bát nước bẩn! Bắt nạt người khác! Băm ra từng mảnh!
Khóc cũng không thể hả giận được!
Tang Du lau nước mắt, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại tâm trạng, trang điểm lại, làm lơ những tiếng thì thầm bàn tán kia, ưỡn ngực ngẩng đầu làm việc như bình thường.
Công việc bận rộn cũng tốt, rảnh rỗi lại dành năng lượng cho những thứ tiêu cực, giữa trưa Tang Du tâm trạng quá tệ, dựa vào góc tường khom lưng lại, lòng chỉ muốn nhớ đến tiểu thiên sứ của cô.
Cô lấy điện thoại ra, không nhịn được gửi cho tiểu thiên sứ một tin nhắn WeChat, nội dung kìm chế, không mang theo cảm xúc: "Ăn cơm chưa?"
Lam Khâm trả lời rất nhanh, cứ như lúc nào cũng cầm điện thoại: "Còn chưa..."
Tang Du nhìn đồng hồ, đã 12 giờ: "Không hợp khẩu vị à? Cố gắng ăn chút đi, buổi tối tôi làm cho anh món mới."
Một lát sau, Lam Khâm gửi lại một câu không đầu không đuôi: "Gửi cho tôi một voice chat được không?"
Tang Du hơi giật mình, chiều theo anh, hắng giọng, ngâm hai câu, khiến giọng nói ở trạng thái thoải mái nhất rồi mới nói vào micro: "Sao vậy? Đọc văn bản không tiện à?"
Lam Khâm ôm đầu gối, cuộn người ngồi cạnh cửa sổ sát đất, mở voice chat này ra nghe tiếng cô nói chuyện lặp đi lặp lại.
Hai ngày nay, cô nói chuyện với anh ít hơn rất nhiều...
Anh không biết anh đã làm sai điều gì.
Cũng không biết phải sửa như thế nào.
Chỉ biết Tiểu Ngư lạnh lùng với anh, không muốn chạm vào anh...
Lam Khâm hơn nửa ngày không trả lời, Tang Du không yên tâm, lại gửi một câu: "Khâm Khâm? Có ở đó không?"
Khâm Khâm.
Khâm Khâm...
Lam Khâm cuộn mình chặt hơn, khi cô ở nhà cũng không gọi anh như vậy.
Tang Du không nhận được hồi âm, lo sợ bất an, lo lắng anh có chỗ nào khó chịu: "Khâm Khâm, nếu anh còn không lên tiếng, tôi sẽ xin nghỉ về nhà xem anh đấy."
Lam Khâm vùi đầu vào đầu gối, gửi từng chữ một cho cô: "Tôi không sao, không phiền cô."
Tâm Tang Du bị anh tóm, mềm giọng: "Vậy anh có ăn cơm được không?"
Môi Lam Khâm khô khốc, mím lại một chút: "Tôi ăn cơm rồi thì... buổi chiều tôi đi đón cô được không?"
Tang Du cảm thấy hồn bị Lam Khâm câu đi rồi, nhìn yêu cầu đáng thương của anh như vậy, sao có thể nói từ chối chứ, cô đồng ý xong, tâm cũng bay theo hơn phân nửa, tức giận bất bình lúc sáng đã bất tri bất giác dịu đi, chỉ mong mau tan tầm.
Chờ mãi đến buổi chiều, đồng nghiệp nhận ca tiếp vừa đến, Tang Du xách túi rời đi.
Dọc theo đường đi cũng gặp không ít y tá, không thiếu những người khác thường nhìn cô chằm chằm.
Tang Du cố gắng làm như không thấy, thoải mái đi thẳng tới chiếc xe màu xám đậm dừng trước trung tâm hồi phục. Khi mở cửa ra, cô có thể cảm nhận rõ ràng sau lưng có nhiều ánh mắt mờ ám.
Cô biết, lúc này chỉ cần Lam Khâm lộ mặt, tuổi trẻ, nhan sắc đều có thể khiến những người đó khiếp sợ câm miệng, đập tan tin đồn được ông chú bao dưỡng.
Nhưng không được, cô không đành lòng.
Lam Khâm ngồi trong xe, từ lúc Tang Du bước một bước ra khỏi đại sảnh của trung tâm hồi phục, anh đã nhìn không chớp mắt, cô đến càng gần, vẻ mặt ngưng trọng cùng bóng người chỉ trỏ phía sau cô đều rơi vào tầm mắt anh.
Một khắc trước khi mở cửa xe, rõ ràng Tang Du đã thở ra một hơi, cố gắng nở nụ cười.
Cô cố ý chọn góc độ, dùng cơ thể che hết khoảng trống ở cửa xe, lau khóe mắt một chút rồi mới thoải mái ngồi vào.
Lam Khâm nhíu mày, nhìn lướt ra bên ngoài xe.
Anh kiềm chế buồn bực đến cực hạn, bình tĩnh gửi tin nhắn cho chú Trần: "Hỏi rõ ràng xem công việc của cô ấy đã xảy ra chuyện gì."
Chú Trần ngầm hiểu, đáp lại bằng một cử chỉ.
Tang Du nhìn thấy Lam Khâm lại không tự chủ được vươn tay ra, muốn chạm vào anh một chút, lúc sắp chạm vào, lại cắn răng thu tay lại, giả vờ vui vẻ hỏi: "Anh chờ lâu chưa?"
Lam Khâm lắc đầu, lực chú ý dính lên người cô, miễn cưỡng rời tầm mắt.
Cô ở bên cạnh, tâm trạng khổ sở khi bị lơ là liền ngập tràn, ào ạt ra ngoài nhấn chìm người khác.
Anh thật sự sợ hãi...
Sợ cô từ giờ cứ đối xử với anh theo phép công như vậy.
Tang Du nhìn ra tâm trạng Lam Khâm