Ánh mắt Ngu Yên sáng ngời.
Cũng đúng, nếu hän được gọi là điện hạ, thế thì chính là người hoàng gia, hỏi Hoàng đế họ gì chẳng khác nào đang hỏi hắn.
“Vậy.."” Nàng mỉm cười, sửa lời, “Điện hạ họ gì?” Tiêu Hoàn đã hơi không kiên nhãn.
Từ lúc gặp mặt đến bây giờ nàng đều đang giả ngu, hơn nữa càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, miệng thì đầy chuyện ma quỷ, thật sự cho rằng hắn là ngu xuẩn sao.
Tiêu Hoàn không có hứng thú đùa giỡn với nàng nữa, quay đầu nhìn qua cửa sổ, quan sát phong cảnh bên ngoài.
Ngu Yên thấy hẳn đột nhiên ra vẻ lãnh ngạo, không hề quan tâm mình nữa, nàng bỗng không hiểu ra sao.
Cái tác phong đáng ghê tởm gì đó.
Nàng khinh thường thầm nghĩ. Cũng chỉ hỏi tên họ mà thôi, có gì khó nói chứ.
Nhưng hắn không nói cũng không sao, dù gì nàng đã nắm chắc mười thành, thông qua hồ hoa sen là có thể trở về. Tới lúc đó, dù hẳn muốn nói thì nàng cũng không có hứng thú nghe đâu.
Không bao lâu sau, xe ngựa về đến tòa nhà.
Trên đường đi Ngu Yên đã thầm phân tích manh mối, càng ngày càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng, cho nên khi nhìn thấy tòa nhà đã ở phía trước, gần như kích động khó nén nổi.
Thấy Tiêu Hoàn trở về với Ngu Yên, thị vệ trong nhà dồn dập hành lễ.
Mới vào cửa, một thị vệ trẻ tuổi anh tuấn đi ra.
“Điện hạ!” Hắn nói với Tiêu Hoàn: “Đám người hầu kia đều nhận tội, tất cả như dự đoán của điện hạ”
Tiêu Hoàn gật đầu. Ngu Yên nghe thấy lời này, không thể hiểu được. “Nhận tội?” Nàng không nhịn được hỏi, “Nhận tội gì”
“Nhận tội về chuyện ngươi còn chưa thừa nhận.” Ánh mắt của Tiêu Hoàn đầy thâm ý và chế giễu. Dứt lời, hắn nói với thị vệ kia, “Đưa người đến, Cô tự mình thẩm vấn”
Ngu Yên không nghĩ tới, chuyện Vương phi mất tích lại có ẩn tình.
Lúc này, phó tì trong nhà đã quỳ đầy đất, người nào người nấy đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Người hầu trung niên nàng từng thấy trước đó tên là Hà Hiền, là Quản sự của tòa nhà này.
Hắn quỳ gối trước mặt Tiêu Hoàn, run rẩy nói rõ tất cả mọi chuyện.
Không phải Vương phi rơi xuống nước mất tích từ hai ngày trước, mà đã không thấy từ nửa năm trước rồi.
Người hầu trong nhà sợ bị truy cứu trách nhiệm, hơn nữa Quảng Lăng Vương phi là một người không ai quan tâm, vì thế mới to gan giấu giếm chuyện này, vừa giả vờ bình an không có việc gì, vừa bí mật tìm kiếm khắp nơi. Không ngờ đã qua nửa năm, Vương phi thì không tìm được, mà Tiêu Hoàn lại đột nhiên hồi kinh.
Mọi người sợ hãi một ngày nào đó Tiêu Hoàn đến thăm Vương phi, rồi phát hiện ra chuyện này, vì thế hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm đến cùng, chủ động ra chiêu, nói dối Vương phi bị lũ cuốn trôi mất tích.
Bọn họ biết việc tìm kiếm sẽ không có kết quả, sau đó 'Vương phi sẽ bị cho rằng mất tích chết đi. Cứ như thế, chuyện trước đó sẽ được che giấu, đám người hầu cũng thoát khỏi chịu tội, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim, một công đôi việc.
Không nghĩ tới, Ngu Yên giống Vương phi như đúc lại xuất hiện ở trong hồ sen.
Hơn nữa nàng lại không hề ngu ngốc, còn mở miệng nói chuyện.
Đám người hầu sợ tới mức hồn vía lên mây, cho rằng chuyện này ứng lời sấm truyền, Cửu Thiên Huyền Nữ thật sự hiển linh.