Lữ Hoàng Tâm không thích thái độ của
anh trai mình, rõ ràng Tô Thanh Anh chơi
cũng anh trai từ nhỏ đến lớn, bây giờ cô ấy
không dễ gì mới quay trở về đây vậy mà anh
trai lại không muốn đến gặp cô ấy.
“Nếu anh không đi em sẽ nói với chị
Thanh Anh rằng thật ra anh không muốn đi
thăm chị ấy”. Lữ Hoàng Tâm đơn thuần chỉ là
ép Lữ Hoàng Trung đi cùng với cô mà thôi,
dù sao thì trong lòng cô cũng nhận định rằng
việc gì anh trai cũng sẽ chiều theo ý cô ấy.
“Được rồi, được rồi, chịu em luôn đấy,
anh đi là được chứ gì, em đừng có nói bậy gì
với người ta”. Lữ Hoàng Tâm dường như
không phân biệt rõ ai mới là anh ruột của cô
ấy nữa rồi, nhưng bây giờ anh có chút mệt
mỏi, không muốn suy nghĩ quá nhiều, trong
lòng chỉ nghĩ Lữ Hoàng Tâm như là một đứa
nhỏ đang nổi giận mà thôi. Thật ra điều mà
anh lo lăng là nếu anh đi như vậy thì Hoắc
Minh Dương phải làm sao? Hoặc là nếu Tô
Thanh Anh gặp anh rồi lại hỏi về Hoắc Minh
Dương thì phải làm sao?
“Tốt quá rồi, em biết anh trai em là người
tốt nhất mà”. Lữ Hoàng Tâm nói xong liền vui
mừng chạy đi gọi điện cho Tô Thanh Anh.
Lữ Hoàng Trung nhìn dáng vẻ đơn thuần
của em gái mình, không yên tâm để cho Lữ
Hoàng Tâm tiếp xúc quá nhiều với Tô Thanh
Anh.
Buổi tối, Diệp Tĩnh Gia vội vàng đưa
Hoắc Minh Dương ra ngoài đi dạo, trên mặt
nở một nụ cười thật tươi, Hoắc Minh Dương
cũng không nhịn được mong chờ sự bất ngờ
mà cô chuẩn bị cho anh là gì mà lại có thể
khiến bản thân vui vẻ đến như vậy. Diệp Tĩnh
Gia không nói gì, trong lòng ám chỉ biểu hiện
của cô nhất định phải thật tự nhiên, không
được để anh nhìn ra được manh mối gì.
Hoắc Minh Vũ đứng ở trong phòng nhìn
thấy Diệp Tĩnh Gia chuẩn bị rời đi liền gọi
điện cho Tô Thanh Anh: “Cô đã chuẩn bị
xong chưa?”. Bọn họ đã bàn bạc việc này từ
trước nên Hoặc Minh Vũ nói thẳng luôn vào
vấn đề.
“Tôi đang trang điểm, khoảng nửa tiếng
nữa có thể dành ra một chút thời gian gặp
mặt”. Cô ở đây rất bận, nếu như không phải
vì gặp Hoắc Minh Dương thì một chút thời
gian cô cũng không dành ra được.
“Gặp anh tôi cô cũng cần phải xem có đủ
thời gian không sao? Hoắc Minh Vũ không
hiểu được tại sao Hoắc Minh Dương lại thích
người phụ nữ này, cô ta còn thua xa Từ
Thanh Lam.
“Nếu không thì anh nghĩ là gì? Tôi tốt xấu
gì cũng là nhân vật của công chúng, làm việc
gì cũng ở dưới ánh đèn sân khấu”. Hiển
nhiên cô ta nghĩ rằng bản thân mình là tâm
điểm.
Hoắc Minh Vũ không nói gì, cô ta muốn
gặp hay không thì tùy cô ta, cô ta đang nghĩ
rằng anh trai anh ta sẽ chờ cô ta cả đời hay
sao: “Tùy cô, sau này sẽ có ngày cô phải hối
hận thôi”. Lời này nói có chút tàn nhãn
nhưng Hoäc Minh Vũ còn muốn nói nhiều lời
tàn nhân hơn nữa, muốn nghĩ ra cách để
Hoắc Minh Dương gặp Tô Thanh Anh cũng là
một việc khá khó khăn.
“Gặp lại sau”. Giọng nói lười biếng của
người phụ nữ vang lên trên điện thoại, sau đó
liền cúp máy.
Người khác không hiểu Tô Thanh Anh
nhưng Hoäc Minh Vũ lại rất hiểu cô ta. Tất cả
mọi việc có liên quan đến Tô Thanh Anh anh
ta đều biết hết. Cho dù là Hoắc Minh Dương
hay Lữ Hoàng Trung có bảo vệ cho Tô Thanh
Anh như thế nào anh ta cũng cảm thấy ghê
tởm. Năm đó để chiếm được Hoắc Minh
Dương, cô ta đã khóc lóc kể lể rằng cô gái
nào đó đã đối với Hoắc Minh Dương như thế
nào, sau đó cô gái thường xuyên nói chuyện
với Hoắc Minh Dương rằng cô ta bị một đám
nữ sinh cô lập cuối cùng phải chuyển trường.
Khi đó một người có duyên với đám con gái
như Hoắc Minh Vũ đã phát hiện ra chuyện
này, nhưng cho dù anh ta có nói với ai đi
chăng nữa thì cũng không ai tin anh ta, ở
trong mắt người khác Tô Thanh Anh thuần
khiết như một bông sen trắng. Nhưng Tô
Thanh Anh ở trước mặt anh ta không chút
phòng bị nào, anh ta không thể nào chấp
nhận một Tô Thanh Anh như vậy làm chị dâu
của mình.
“Tôi sẽ đưa anh đi ra ngoài ngay bây
giờ”. Diệp Tĩnh Gia nói xong liền tìm một cái
bịt mắt đeo lên cho Hoắc Minh Dương.
“Cô định làm gì? Cô đưa tôi đi đâu?”
Hoặc Minh Dương không hiểu, Diệp Tĩnh Gia
muốn đưa anh đi đâu thì đi, tại sao lại phải
bịt thứ này lên.
“Tôi muốn cho anh một bất ngờ mà, nếu
như anh biết được thì sẽ không còn gọi là bất
ngờ nữa rồi”. Diệp Tĩnh Gia tiếp tục lừa Hoắc
Minh Dương.
Hoắc Minh Dương cũng không nói gì, tùy
ý để cho Diệp Tĩnh Gia đeo bịt mắt cho mình:
“Anh biết không, bây giờ tôi bắt buộc phải
thật quyết đoán đưa ra quyết định này, anh
không có quyền lên tiếng”. Diệp Tĩnh Gia vội
vàng nói với Hoắc Minh Dương.
“Quyết định gì?”
“Tôi giúp anh lên xe, chúng ta đi đến một
nơi xa một chút”.
Hoắc Minh Dương nghe thấy phải đi đến
một nơi xa một chút liền nhíu mày. Diệp Tĩnh
Gia giơ tay vuốt lông mày anh: “Anh đừng
khó chịu, một lát nữa bảo đảm sẽ cho anh
một bất ngờ”.
Hoắc Minh Vũ giúp Diệp Tĩnh Gia đẩy
Hoắc Minh Dương lên xe. Chiếc xe phóng đi
rất nhanh, cũng không bao lâu nữa là đến
thời gian Tô Thanh Anh đã hẹn trước, anh ta
chỉ có thể lái nhanh một chút, nếu không thì
sẽ không gặp được Tô Thanh Anh nữa. Diệp
Tĩnh Gia nói với Hoăc Minh Dương từng câu,
có thể nhìn ra được tâm trạng của Hoắc
Minh Dương đang rất tốt, thậm chí còn
không nói Diệp Tĩnh Gia lời nào.
“Một lát nữa nhìn thấy bất ngờ mà tôi
chuẩn bị cho anh có khi nào anh sẽ kích
động đến mức nhảy dựng lên luôn không?”
Cô thật sự rất tò mò, nếu Hoắc Minh Dương
nhìn thấy Tô Thanh Anh rồi thì sẽ có cảm xúc
gì. Nhưng bây giờ trong lòng cô có một cảm
giác mất mác, chỉ là mọi chuyện đã đi đến
bước này rồi thì không còn đường lui nào
khác nữa rồi.
“Vậy sao?”
“Đúng đớ”.
Không bao lâu nữa đã đến nơi biểu diễn
của Tô Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia trực tiếp đi
theo Hoắc Minh Vũ vào hậu trường. Đây là
lần đầu tiên cô nhìn thấy Tô Thanh Anh,
gương mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay,
ngũ quan vô cùng đẹp đẽ, có một chút lai và
đôi mắt sâu thẳm
“Sao lại đeo bịt mắt?” Tô Thanh Anh vừa
lên tiếng thì Diệp Tĩnh Gia liền cảm nhận
được rõ rệt cả người Hoắc Minh Dương đang
run lên sau đó liền nhanh chóng kéo bịt mắt
xuống. Người phụ nữ đang ở trước mắt này
khuôn mặt tinh xảo, nụ cười thản nhiên khéo
léo, ngoài Tô Thanh Anh ra thì còn ai khác
nữa. Hoắc Minh Dương không biết rằng đã
bao lâu không gặp Tô Thanh Anh rồi nhưng
khi gặp lại cô ấy vẫn kinh diễm như vậy, trông
cô ấy có chút gầy đi. Nhưng sự đối lập này,
lúc trước anh vẫn còn đứng trên đôi chân
của mình ở trước mặt cô, nhưng bây giờ chỉ
có thể ngồi trên xe lăn…
“Ai cho phép hai người đưa tôi tới đây?”
Hoắc Minh Dương đột nhiên bốc lên lửa giận
la lớn hai người đang đứng đằng sau.
“Tôi… tôi muốn cho anh một bất ngờ, bác
sĩ Lữ…” Diệp Tĩnh Gia vẫn chưa nói xong liền
bị Hoắc Minh Dương ngắt lời: “Cút”.
Hoắc Minh Vũ kéo Diệp Tĩnh Gia đi ra
ngoài trước, Diệp Tĩnh Gia lảo đảo đi theo
anh ta ra ngoài, trong lòng vô cùng lo lắng,
cô biết Hoắc Minh Dương thật sự tức giận rồi.
Đóng cửa hậu trường lại, Hoắc Minh Vũ
dựa vào tường nhìn dáng vẻ thất thần của
Diệp Tĩnh Gia liền nhịn không được chế giễu
cô: “Tận tay đưa chồng mình đến chỗ người
phụ nữ khác, Diệp Tĩnh Gia, tôi thật sự
ngưỡng mộ chị là người phụ nữ có đức hạnh
nhất, rộng lượng bao dung nhất từ trước đến
nay đấy”. Anh ta không biết não Diệp Tĩnh
Gia có bị úng nước hay không mà lại có thể
gửi gắm sự kỳ vọng cho Tô Thanh Anh, đáng
đời cô bây giờ thành ra bộ dạng này.
“Không phải là tôi muốn đưa anh ấy tới
đây”. Diệp Tĩnh Gia không nói gì, đứng đó
như người mất hồn: “Chỉ là có nhiều lúc, cậu
biết đó, Hoắc Minh Dương cô đơn đến
nhường nào”. Diệp Tĩnh Gia nói xong những
lời này có thể thấy được Hoặc Minh Vũ bị
chấn động đến nhường nào, đem những lời
sắp nói ra thu về lại. Hoäc Minh Vũ đột nhiên
không hiểu rõ Diệp Tĩnh Gia rốt cuộc là người
phụ nữ như thế nào, rốt cuộc là vì Hoắc Minh
Dương hay vì bản thân cô có ý nghĩ nào khác.
“Chị ở lại bên cạnh anh trai tôi rốt cuộc là
vì lợi ích gì?” Đánh liều lớn như vậy, lại còn
làm việc mà cô nghĩ rằng là việc tốt đối với
Hoắc Minh Dương, anh ta thật sự rất tò mò
rốt cuộc người phụ nữ này đang nghĩ gì trong
lòng.
“Tôi chỉ muốn anh ấy được vui vẻ, trên
thực tế chỉ đơn giản như vậy thôi, nếu như
nói nhiều hơn một chút thì là vì muốn anh ấy
có thể đứng lên lại một lần nữa”. Diệp Tĩnh
Gia suy nghĩ rất lâu mới cho Hoắc Minh Vũ
một đáp án. Cô không phải là Từ Thanh Lam,
cũng không phải là Tô Thanh Anh, cô chỉ có
thể làm việc mà cô nghĩ là sẽ tốt cho Hoắc
Minh Dương. Không được người khác yêu,
dùng cách của bản thân mình để yêu người
khác, tuy rằng bản thân không nhận được
tình yêu lại sẵn lòng đem tình yêu của mình
hiến dâng cho người khác.
“Chị có biết sau khi trở về anh tôi sẽ như
thế nào đối với chị không?” Ngụ ý của Hoắc
Minh Vũ là cô tự làm tự chịu.
Diệp Tĩnh Gia lắc đầu, cô chưa bao giờ
nghĩ đến việc Hoắc Minh Dương sẽ đối với cô
như thế nào, cô chỉ mong là Hoắc Minh
Dương đừng đuổi rời khỏi nhà họ Hoắc, cô
nợ nhà họ Hoäc nhiều như vậy không thể
bào trả lại được nữa.
“Cái khác thì tôi không biết nhưng riêng
về vụ cá cược lớn này thì chị thua chắc rồi”.
Hoắc Minh Vũ nói xong cũng không muốn
nói nhiều hơn nữa, anh ta muốn đi tìm Từ
Thanh Lam liền quay người rời đi trước, bỏ lại
Diệp Tĩnh Gia một mình đứng ở chỗ cũ chờ
Hoắc Minh Dương đi ra.
Bên trong, Hoắc Minh Dương nhìn người
phụ nữ ở trước mắt, anh biết Tô Thanh Anh
đã quay về là vì sự nghiệp và vốn không có ý
định dừng lại.
“Khi nào thì em đi?”
“Có thể sẽ ở lại đây khoảng hai tháng, tất
cả các buổi biểu diễn đã sắp xếp kín rồi, đợi
lúc nào xong thì đi lúc đó, không có thông
báo chính thức nào cả”. Tô Thanh Anh không
biết vì sao Hoắc Minh Dương lại bị thương,
chỉ cảm thấy anh ngoan cố không chịu phối
hợp điều trị, việc này cực kỳ không giống với
một Hoắc Minh Dương khôn khéo trước đây.
“Ừm, anh không biết là sẽ gặp em với
dáng vẻ thế này”. Ở trước mặt Tô Thanh Anh,
anh không còn quá nhiều sự tự tin.
“Em cũng không biết tại sao đã lâu rồi
mới gặp anh lại trở nên như thế này, xảy ra
chuyện lớn như vậy lại không có ai nói cho
em biết”. Tô Thanh Anh vẫn có quan tâm đến
tin tức của Hoắc Minh Dương chỉ là chuyện
này đã bị chặn lại nên rất ít người biết chuyện này.
“Ồ, vậy sao”. Hoắc Minh Dương cúi đầu,
lông mi dài và rậm chắn tầm nhìn của anh,
không biết anh đang nhìn cái gì.
“Phải hay không không quan trọng, việc
quan trọng là bây giờ em không biết phải
khuyên anh thế nào”. Vốn dĩ là Hoắc Minh Vũ
nhờ cô khuyên nhủ Hoắc Minh Dương,
nhưng nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương thế
này Tô Thanh Anh liền không có tâm trạng
khuyên anh nữa rồi, dù sao thì Hoắc Minh
Dương thế này thì cho dù cô có đi bao lâu đi
chăng nữa thì anh cũng chỉ là của cô mà thôi.
“Khuyên việc gì?” Hoắc Minh Dương nhìn
Tô Thanh Anh.
“Anh đừng có trẻ con như vậy, đó là chân
của anh, em cần phải hoàn thành mơ ước
của em và mẹ em, anh nên ủng hộ em mới
phải”. Cô ta chưa từng hứa gì với Hoắc Minh
Dương dù sao có bao lâu đi nữa thì Hoắc
Minh Dương cũng đồng ý đợi cô ta.
“Anh không phải trẻ con nữa”. Điều khiến
anh khó chịu nhất chính là lời nói của Tô
Thanh Anh, luôn coi anh như một đứa trẻ.