Chương 382: Vẫn còn sống
Hồng Hải nói, định kéo Hà Vân Phi vào mật đạo nhưng lại bị cô hất tay ra.
“Không được, tôi không thể đi, Hoäc Minh Dương sắp tới rồi!” Hồng Hải đương nhiên biết Hoäắc Minh Dương là ai, có thể nói rằng sau khi cậu biết Hà Vân Phi là chính là mẹ của đứa bé mà bọn cậu bắt cóc, cậu cũng biết rắng Hoắc Minh Dương chắc chắn cũng sẽ có mặt ở đó.
Thế nhưng cậu không quan tâm đến sự sống chết của Hoắc Minh Dương, cậu cứu Hà Vân Phi, có lẽ là bởi nhất thời mềm lòng, suy cho cùng cậu vẫn chỉ là một tên côn đồ.
Cậu vấn chỉ là một kẻ nhát gan, không có bản lĩnh của một người anh hùng. Cậu không muốn nhìn thấy một sinh mệnh biến mất ngay trước mắt mình, như là Hà Vân Phi đây.
Cậu cảm thấy từ đầu đến cuối Hà Vân Phi đều vô tội, chỉ vì một người phụ nữ điên cưồng mà phải chịu tội thế này đây.
Hà Vân Phi ném pháo hiệu đang cầm trên tay ra ngoài cửa số, chỉ nghe thấy một tiếng “phập” nặng nề.
Sau đó, ở phía sau nhà kho tỏa ra một làn khói màu vàng, đúng lúc gió vừa nối lên, đội trưởng đội vệ sĩ nhanh mắt nhìn thấy pháo hiệu.
Liên hét vào bộ đàm: “Mau, mau rút quân!” cũng chính vào thời khắc mấu chốt này, Hồng Hải kéo Hà Vân Phi vào mật đạo.
Đội trưởng đội vệ sĩ cũng kịp thời gọi mọi người rút lui, một tiếng nổ “bùm” vang lên, sau đó tiếng còi của cảnh sát cất lên.
Hoắc Minh Dương bị đội trưởng đội vệ sĩ ghìm chặt vào ghế xe trước, anh muốn lao vào biển lửa, Hà Vân Phi… Hà Vân Phi vẫn còn đang ở trong đó.
Anh dùng khẩu hình miệng ra hiệu cho đội trưởng đội vệ sĩ. Còn có Đại Bảo, Đại Bảo vẫn ở.
trong đó. Đội trưởng đội vệ sĩ khẽ gật đầu, anh.
biết, đương nhiên anh biết điều đó.
Bởi vì anh biết bên trong không chỉ có Hà Vân Phi mà còn có cả Đại Bảo con cô, còn có vô số anh em hy sinh và bị thương nữa.
Hoäc Minh Dương lắc đầu cười, nhưng đâu phải cười đâu mà giống như đang khóc vậy. Ánh mắt anh chứa đựng đầy sự xót xa, không chỉ lực lượng cảnh sát mà cả đội chữa cháy cũng thong dong đến muộn.
Âm thanh thảm thiết như xé nát cả bầu trời, Hoắc Minh Dương thúc giục đội cứu hỏa và lực lượng cảnh sát mau chóng cứu người. Nếu như chậm thêm chút nữa e rằng không kịp mất!
“Các anh còn chờ gì nữa, bên trong còn có người, mau cứu ra đây, mau vào trong đi!” Hoắc Minh Dương nhìn ngọn lửa lớn trước mắt, trong đầu bất giác nghĩ về chuyện lần trước.
Anh không thể để mất cô lần nữa, anh không thể để ngọn lửa thiêu hủy cô! Cuối cùng cô cũng đã về rồi, lẽ nào chuyện này lại lặp lại lần nữa sao?
Không thể như thế được! Không thể như thế được! Anh tuyệt đối sẽ không thể để chuyện đó xảy ra! Tuyệt đối không thể xảy ra!
“Hà Vân Phi, em không được chết đâu đói” Hoắc Minh Dương nằm chặt bàn tay, không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, trừng mắt nhìn ngọn lửa lớn đang thiêu rụi tất cả mọi thứ trước mắt.
Có thể là do trước đây anh không xác định được tình cảm của mình, thế nên mới dẫn đến tai họa lần này. Thế nhưng giờ đây, trong lòng anh chỉ có một tiếng nói duy nhất đó chính là không thể để mất cô, không muốn mất cô thêm một lần nào nữa! Tất cả mọi người ai cũng tất bận chữa cháy.
và cứu nạn, thế nên mọi người cũng không trông chừng anh. Anh chạy ra khỏi vòng bảo vệ, dội gáo nước lên người sau đó lao vào biến lửa.
Anh hiện giờ không còn sợ gì nữa, anh nhất định sẽ cứu cô ra ngoài, nhất định sẽ tìm được cô, sẽ bảo vệ cô và cả Đại Bảo nữa.
“Anh Hoắc à, anh không thể vào trong đó được! Nguy hiểm lắm, anh mau ra đây!” Hoäắc Minh Dương không còn nghe thấy bất kỳ tiếng la hét nào nữa, anh không thể ngoan ngoấn ngồi đó chờ lực lượng cảnh sát và đội cứu hộ giải cứu hai người họ ra được. Đã bao năm rồi, anh cảm thấy rất có lỗi với cô, không thể cứ như vậy mà buông tay được.
“Hà Vân Phil Đại Bảo! Mọi người ở đâu thì hãy lên tiếng trả lời đi!” Giọng nói của anh trở nên nhỏ lại trong biển lửa chưa tàn, toàn bộ nhà kho đã bị thiêu rụi hoàn toàn, huống chỉ là người, thậm chí ngay cả một con rưồi cũng khó mà thoát khỏi được.
Lế nào đây chính là số phận sao? Lế nào ông trời muốn anh phải hối hận cả đời, thế nên để anh mãi mãi không có được cô? Để cô bị thiêu rụi trong biến lửa hai lần.
“Khụ khụ khụ!” Khói lửa cưồn cuộn khiến anh không thể nhìn thấy đường đi, Hoắc Minh Dương không hề bỏ cuộc, anh tiếp tục tiến lên phía trước tìm. Rốt cuộc là hai người đang ở đâu vậy?
Mẹ con em đừng rời xa anh mài Lối đi bấp bênh, may mà người anh đều tấp nước ướt sũng, nếu không đã bị lửa thiêu rụi quần áo rồi.
“Hà Vân Phi! Đại Bảo! Rốt cuộc hai ngư: đâu? Mau trả lời đi!” Đám cháy gần như đã được dập tắt, lực lượng cứu hỏa và cảnh sát cũng đã đuổi kịp anh.
“Anh Hoä không thể ở lại đây lâu được, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi đi” Hoäc Minh Dương lắc đầu từ chối.
“Không sao, tôi phải tìm được họ. Thật sự không sao đâu, tôi sẽ không cản trở đến công.
việc của mọi người” Sự đau buồn hiện lên trên gương mặt anh khiến người ta nhìn vào không khỏi thương xót.
Vụ nổ này thực sự rất mạnh, có lẽ không ai có thể sống nổi. Mọi người không ngừng thở dài, không biết nói lời gì, chỉ võ vào hai người bảo vệ an toàn cho anh, cũng để anh tìm trong nhà kho này.
Thế nhưng Hà Vân Phi và Hồng Hải đều bị mắc kẹt trong con đường bí mật và không thể đi ra ngoài.
“Thật là đen đủi mà, không ngờ rằng vụ nổ lúc nấy lại mạnh tới mức lấp kín lối ra. Xem ra chúng ta không thể ra ngoài rồi, điện thoại cũng không.
có sóng nữa, cũng không biết có người biết chúng ta ở đây không, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ chết trong mật đạo này, chết đói thế này thì chỉ bằng chết vì bị bom nổ còn hơn!”
Hồng Hải hơi tức giận, nếu không phải là do Hạ Vân Phi thì giờ họ đã sớm chạy thoát ra ngoài rồi, lúc đó cô lại chần chừ như vậy, đúng thật là phụ nữ hay làm hỏng việc mà. Giờ lại còn liên lụy đến cậu nữa, cùng nhau chờ chết trong mật đạo này.
Xem ra cũng có lúc không nên mềm lòng với phụ nữ, giờ thì cũng khiến bản thân mình bị liên lụy, thực sự là đen đủi quá mài Hà Vân Phi không đáp lại lời của cậu mà dùng tai lặng lẽ nghe ngóng động tính bên ngoài.
Tiếng bom nổ ở bên ngoài sớm đã dừng, không gian trong mật đạo cũng không phải là hẹp, chỉ là hai đầu mật đạo đều bị chặn lại. Hai người họ đứng trong mật đạo, cô cố gắng đẩy vật chắn ngang nhưng nó không hề nhúc nhích, nó quá dày.
“Cô còn có tâm trạng đẩy nó sao? Đừng cố ¡ vừa mới đẩy thử rồi, không nhúc nhích xíu nào, giờ chúng ta chỉ có con đường chết mà thôi Trừ phi có người trên kia tìm thấy, nếu không thì chúng ta chỉ có thể chờ chết ở đây mà thôi.”
Hồng Hải nói xong liền ngồi xuống đất, xoa mặt, hoàn toàn tuyệt vọng với khả năng sống sót.
Giờ cậu chỉ thấy rằng mình chết như thế này thì quả thực có lỗi với tổ tiên.
“Đừng nói nhảm nữa, là nam nhỉ đại trượng phu sao lại suy nghĩ bỉ quan như vậy. Tôi tin chúng ta nhất định sẽ thoát ra được, nào, mau qua đây đào cùng tôi đi”
Hồng Hải nhìn cô băng bộ dạng khó hiểu “Đào? Đào cái gì?” Hà Vân Phi nằm một nẫm đất lên.
“Nếu không muốn chết thì chúng ta phải nghĩ cách loại bỏ vật chẳn ngang này, nếu không thử sao biết được chứ? Còn tốt hơn là ngồi đây chờ chết” Hà Vân Phi mặc kệ Hồng Hải, quyết định đứng sang một bên đào.
Hồng Hải nuốt nước bọt, không ngờ rằng vào thời khắc quan trọng này, người phụ nữ này lại có thể giữ bình tĩnh hơn cả cậu. Cô nói đúng, không thử sao biết được chứ?
Còn tốt hơn là ngồi đây chờ chết! Cậu không muốn chết ở đây, nếu không sau này cũng không có ai đến nhận xác, nhiều nhất cậu cũng chỉ là được thông báo mất tích mà thôi. y!
Thế thực sự có lỗi với tổ tiên mà! Hồng Hải nghĩ một hồi liền quyết định đào về phía đầu nhà kho.
“Tôi từng đến mật đạo này rồi, nó gần với nhà kho hơn. Lúc nãy chúng ta vào nhà kho, cũng cách chỗ này hơn hai mươi mét. Nếu chúng ta đào ra ngoài, ít nhất sẽ phải đào khoảng năm sáu mươi mét mới tới, thực sự là không được.” Hà Vân Phi không nói lời nào, nhanh chóng xoay người đào hướng ngược lại.
“Đã vậy thì nhanh chóng đào đi, nếu không chúng ta thực sự sẽ chết đói ở nơi này” Hồng Hải thấy cô có động lực như vậy, bản thân cậu cũng bùng lên một tỉnh thần chiến đấu mạnh mẽ, cậu tin rằng mười mét, hai mươi mét kia chỉ là chuyện nhỏ đối với hai người.
“Cô gái à! Tôi thực sự không ngờ rắng đối mặt với cái chết cô lại bình tĩnh như vậy. y a, không biết người thuê chúng tôi rốt cuộc là có vấn đề gì mà kiên quyết bắt chúng tôi phải giết cô” Hà Vân Phi khẽ cười, vẻ mặt này khiến Hồng Hải không thể đoán ra cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Tất nhiên là cô ta có mục đích riêng rồi, chờ đến khi chúng ta ra ngoài, mới biết ai mới là người chiến thẳng.
Hà Vân Phi đương nhiên biết người thuê bọn cậu là ai, người thuê bọn cậu vì sao lại đối xử với cô như vậy, tất cả đều nằm trong dự đoán của cô.
“Cô gái à, nếu như chúng ta thực sự có thể sống sót qua đại nạn này, vậy thì chúng ta kết nghĩa vào sinh ra tử được không?” Thực ra suy nghĩ của côn đồ rất đơn giản, thứ.
đầu tiên mà bọn họ muốn đó chính là tình nghĩa anh em, thứ hai đó chính là tiền.
Hà Vân Phi mỉm cười.
“Nói sao thì chúng ta cũng là có tình nghĩa vào sinh ra tử, hy vọng là cậu có thể nói cho tôi biết con trai của tôi hiện giờ đang ở đâu được không?” Hồng Hải dừng tay lại, cậu do dự một chút mới hướng mắt lên nhìn Hà Vân Phi.