Chương 373: Đinh Thanh Uyển tìm đến
Từ Thanh Lam vươn người lên hôn môi Hoắc Minh Vũ: “Chào buổi sáng, anh Minh VũI” Hoắc Minh Vũ nắm lấy đôi bàn tay đang nghịch ngợm của Từ Thanh Lam, đưa những ngón tay mảnh khảnh của cô lên miệng hôn: “Chào buổi sáng, Thanh Lam.” Hai người nhìn nhau hồi lâu, sau đó Hoắc Minh Vũ đứng dậy, lấy quần áo trong tủ ra thay.
“Thanh Lam, tối hôm qua em mệt rồi, ngủ thêm chút nữa đi. Anh đi làm nhé, đến chiều sẽ về ăn cơm” Sau khi Hoắc Minh Vũ thay quần áo xong, anh cúi người hôn lên trán Từ Thanh Lam.
Từ Thanh Lam gật gật đầu, nhìn Hoắc Minh Vũ rời khỏi cửa rồi tiếp tục nằm ngủ trên giường. Tối hôm qua quả thực cô đã bị Hoắc Minh Vũ “tra tấn”, vừa động đậy một cái liền đau nhức †oàn thân.
Trong lòng đang đầy ắp ngọt ngào, Từ Thanh Lam một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Khi cô thức dậy, mặt trời đã lên cao và đã đến giờ ăn trưa.
Bởi vì Hoắc Minh Vũ không có ở nhà nên Từ Thanh Lam không có tinh thần để nấu nhiều món. Vì vậy cô chỉ làm một tô mì rồi vội vàng ăn xong bữa trưa.
Từ Thanh Lam không biết phải làm gì sau khi ăn. Sau khi cô ra tù không lâu thì đã không còn là ngôi sao, không có việc làm và không có bạn bè thân thiết nào hết.
Từ Thanh Lam cũng không muốn đi mua sắm. Cô sợ, sợ người khác nhận ra mình, sợ mọi người chửi rủa.
Cô không muốn nghe những lời không hay đó.
Cũng là do buổi sáng cô dậy quá muộn nên giờ không muốn đi ngủ.
Chán quá! Từ Thanh Lam bưng một đĩa hoa quả ra. Cô ngồi ở phòng khách vừa ăn hoa quả vừa xem vở kịch xà phòng mới được công chiếu.
“When l was young [d listen to the radio ‘Waiting for my favorite songs…” Chuông điện thoại vang lên, Từ Thanh Lam nhai nốt miếng trái cây trong miệng rồi mới cầm điện thoại trên bàn lên.
Điện thoại di động hiện ra một dãy số chưa lưu tên trong danh bạ. Từ Thanh Lam do dự, cô có chút lo lắng số này là số điện thoại của đám phóng viên nhiều chuyện kia. Nhưng cô cũng đang băn khoăn không biết đây có phải là số khác của Hoắc Minh Vũ hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Thanh Lam quyết định trả lời cuộc gọi. Dù sao nếu là cuộc gọi của phóng viên thì cũng không có gì to tát.
“Alo, xin chào! Xin hỏi bạn là…” Từ Thanh Lam bình tĩnh nói.
“Xin chào! Tôi là Đinh Thanh Uyển.
Tôi nghĩ cô đã từng nghe qua tên của tôi” Giọng nói có phần hơi chế nhạo khiến Từ Thanh Lam khó chịu.
Từ Thanh Lam cố nén cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Tôi không biết cô!” “Cô Lam, cô có chắc là cô không biết tôi không? Vậy thì chắc là cô biết Hoắc Minh Vũ? Làm kẻ thứ ba mà lại không biết vợ cũ của anh ấy là ai sao?” Đinh Thanh Uyển không được lịch sự cho lắm. Lời nói rất khó nghe khiến Từ Thanh Lam không khỏi cau mày.
“Cô Uyển, tôi không hiểu ý cô lắm.
Kẻ thứ ba là sao? Tôi nghĩ cô Uyển đây không biết tôi và Hoắc Minh Vũ đang ở với nhau?” Mặc dù Từ Thanh Lam nói như vậy nhưng vẻ mặt cô cũng có chút xấu hổ.
Hiện tại quả thực là cô và Hoắc Minh Vũ không danh chính ngôn thuận.
Nhưng cô nhất định không thừa nhận mình là kẻ thứ ba.
Nếu nói về kẻ thứ ba thì phải là Đinh Thanh Uyển. Cô ta mới là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của Từ Thanh Lam và Hoắc Minh Vũ.
“Đủ rồi, cô Lam, tôi không gọi điện cho cô để tranh luận với cô về việc ai là kẻ thứ ba. Cô có là kẻ thứ ba hay không thì tự cô biết. 5 giờ chiều nay tôi muốn mời cô Lam đây đến nhà hàng Duyên Thái ăn tối. Nhân tiện có chút chuyện để nói” Đinh Thanh Uyển sốt ruột, ngắt lời Từ Thanh Lam. Cô ta thực sự cũng không muốn nghe về quá khứ của hai người họ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì hiện tại Hoắc Minh Vũ đã là chồng của Đinh Thanh Uyển và là cha của đứa trẻ trong bụng cô. Cô mới là vợ chính thức của Hoắc Minh Vũ.
Còn Từ Thanh Lam, cho dù trước đây cô có tốt và yêu Hoắc Minh Vũ như thế nào đi chăng nữa, thì giờ đây trong mắt Đinh Thanh Uyển, cô là kẻ thứ ba xen vào cuộc hôn nhân của Đinh Thanh Uyển với Hoắc Minh Vũ. Một kẻ thứ ba nham hiểm. Đinh Thanh Uyển tuyệt đối không bao giờ để Từ Thanh Lam đạt được mục đích.
“Cô Uyển, cô dựa vào cái gì mà cho rằng cô nói đi đâu mấy giờ thì tôi phải làm theo lời cô? Cô không sợ tôi làm cô tổn thương nhưng tôi sợ cô làm tổn thương tôi!” Đinh Thanh Uyển tính tình xấu xa.
Từ Thanh Lam cũng không tốt đến mức có thể bao dung mọi thứ. Trước khi vào tù cô ta là người không sợ trời không sợ đất. Trong suốt hai năm tù, mặc dù cô đã cải thiện được rất nhiều tính nết, cải thiện được rất nhiều điều, nhưng cô ta vẫn không thực sự là người tốt.
Chưa kể trong lòng cô vẫn còn có chút oán hận Đinh Thanh Uyển. Nếu Hoắc Minh Vũ không cưới cô ta, thì bây giờ cô và Hoắc Minh Vũ sẽ không phải chịu oan ức như vậy.
Nhưng sau tất cả, cô ta không phải là Từ Thanh Lam trước đây. Cô ta sẽ không thuê kẻ giết người kiểu tương tự như trước. Trong hai năm ở tù, cô cũng học được lòng khoan dung và tự suy ngẫm lại. Cô phải cảm ơn ông lão tự nhận mình là một nhà nho học đó.
Mặc dù ở trong tù ông ta bị điên, nhưng đôi khi những lời ông ta nói khiến người khác vô cùng khâm phục.
“Tôi tin cô Lam nhất định sẽ đi, dù sao cũng là chuyện liên quan đến anh Vũ, phải không? Cô Lam, không gặp không về!” Đinh Thanh Uyển nói xong liền cúp máy. Cô ta biết rằng chỉ cần việc liên quan đến Hoắc Minh Vũ, Từ Thanh Lam nhất định sẽ đi. Vì ngay từ đầu cô ta thuê kẻ giết người cũng là vì Hoắc Minh Vũ.
Cô ta cũng biết được từ các nhân viên của Hoắc Minh Vũ rằng anh ta hiện đang làm việc ở công ty. Vì vậy cô †a mới dám tự tin gọi cho người phụ nữ kia và yêu cầu cô ta ra ngoài gặp mặt.
Nghe thấy âm báo tút tút trên điện thoại, Từ Thanh Lam đã sớm đoán rằng Đinh Thanh Uyển sẽ nói như vậy.
Vì chỉ cần cô ta nói về Hoắc Minh Vũ, cô sẽ đồng ý đến gặp cô ta.
Nhưng điều mà cô phải thừa nhận là cô ta đoán đúng, ai bảo cô ấy yêu Hoắc Minh Vũ, và cô nhất định sẽ đến cuộc hẹn.
Đặt điện thoại trong tay xuống, Từ Thanh Lam không còn hứng thú để ăn trái cây và xem TYV.
Đồng hồ treo tường chỉ 3 giờ, tức là còn hai tiếng nữa mới đến giờ gặp mặt.
Từ Thanh Lam trở về phòng, vì cô sắp đi gặp tình địch nên nếu cô không ăn mặc và trang điểm đẹp một chút thì làm sao xứng với bản thân được.
Lần này không chỉ lấn át đối phương mà còn phải để đối phương thấy rằng mình đang sống rất tốt. Làm người phải có khí phách.
Từ Thanh Lam mở tủ ra, bên trong có rất nhiều quần áo cao cấp mà Hoắc Minh Vũ mới mua cho cô. Trong đó rất nhiều bộ còn nguyên tem mác.
Từ Thanh Lam trượt tay lần lượt trên từng móc áo, cuối cùng dừng lại chọn một chiếc váy dài gợi cảm màu đỏ.
Sau khi thay đồ, Từ Thanh Lam ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu chăm chút cho khuôn mặt.
Là một ngôi sao, cho dù chỉ là đã từng, làn da của Từ Thanh Lam vẫn được giữ gìn tốt. Ngay cả hai năm trong tù điều kiện không được tốt lắm, Từ Thanh Lam vẫn làm mọi cách để giữ gìn gương mặt và vóc dáng của mình.
Từ Thanh lam trang điểm nhẹ rồi mỉm cười nhìn mình trong gương. Nếu lúc này Hoắc Minh Vũ ở đây chắc chắn anh ta sẽ không thể kìm lòng được. Từ Thanh Lam như thế này thật sự rất quyến rũ và hấp dẫn.
Quyến rũ! Đó là tính từ phù hợp nhất với Từ Thanh Lam vào lúc này.
Cô không chút do dự lái chiếc BMW màu đỏ đến nhà hàng mà Đinh Thanh Uyển đã nói trên điện thoại.
Nhưng trong lòng Từ Thanh Lam có một cảm giác rất khó tả.
Hai năm, thực sự hai năm qua đã thay đổi quá nhiều. Chẳng hạn nhà hàng Duyên Thái đã nổi tiếng hơn nhiều so với trước đây.
Một ví dụ khác, trước kia ai đó đã từng nói sẽ cùng cô hạnh phúc suốt đời suốt kiếp, nhưng hiện tại Hoắc Minh Vũ đã có vợ, nghe nói Đinh Thanh Uyển còn đang mang thai.
Từ Thanh Lam trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cô có thể làm gì đây? Từ bỏ Hoắc Minh Vũ? Cô không làm được, nếu cô có thể từ bỏ anh thì cô đã không có ngày hôm nay.
Và Hoắc Minh Vũ cũng sẽ không bao giờ để cô đi. Hai người đã định sẵn sẽ quấn lấy nhau cả đời này.
“Xin chào, chị đi mấy người?” Thấy Từ Thanh Lam bước vào nhà hàng, một người phục vụ đi tới hỏi.
Từ Thanh Lam không quay đầu nhìn người phục vụ, mà đi thêm vài bước rồi dừng lại nhìn về phía trước:”Tôi có hẹn với cô Đinh Thanh Uyển” “Được, vậy xin phép đi với tôi. Cô Uyển đã đặt chỗ chúng tôi một bàn bên cửa sổ” Tôi cứ tưởng Đinh Thanh Uyển sẽ ra chào hỏi dẫn tôi vào, Từ Thanh Lam đã nói như vậy với phục vụ, và người phục vụ đã dẫn cô đến chỗ ngồi bên cửa sổ.
Từ Thanh Lam đến không sớm cũng không muộn, đúng năm giờ. Đỉnh Thanh Uyển liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Cô cười nói: “Cô Lam thật đúng giờ. Không sai lệch một phút một giây nào, chính xác là năm giờ tròn.” Mặc dù trên mặt cô nở nụ cười nhưng vẻ khinh thường và ghê tởm trong giọng điệu của Đinh Thanh Uyển hiện rõ trên khuôn mặt cô, thậm chí còn có cả sự ghen tị trong đó.
“Cảm ơn vì lời khen. Tôi luôn đến đúng giờ. Khi người khác nói mấy giờ đến, điều tôi cần làm là giữ đúng lời hứa” Từ Thanh Lam nhẹ nhàng đáp lại lời của Đinh Thanh Uyển. Đó chỉ là nói vui thôi. Cô ấy đã ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, nếu không biết ăn nói cô ấy đã thất bại từ lâu rồi.
“Cô Lam xứng đáng là người đã từng ở trong làng giải trí. Tài hùng biện này thật sự là người thường không thể so sánh được.” Cười nói vui vẻ là vậy nhưng thực tế đang đấu đá lẫn nhau, tro tàn bay khắp nơi, loại chiến tranh giữa phụ nữ với phụ nữ thường là chiến tranh ngôn từ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!