Lời khen của Diệp Tĩnh Gia, hiển nhiên
khiến anh ấy cảm thấy rất thoải mái.
Hoắc Minh Dương ngâm mình trong hồ
bơi để tự giải thoát cho bản thân, cảm nhận
bàn tay nhỏ bé của người phụ nữ sờ soạng
quanh người anh.
“Thật ra, tôi chưa nói với anh rất nhiều
chuyện”. Diệp Tĩnh Gia do dự nói.
Cô do dự là vì nếu cô nói những điều đó
cho anh biết thì với tính khí của anh, không
biết có nổi giận ngay lập tức hay không.
Chỉ cần nhắc đến tên Tô Thanh Anh là
anh sẽ nổi giận, mặc dù chưa hề nói đến việc
điều trị vết thương ở chân cho anh.
Hoäc Minh Dưỡng đợi cô nói tiếp, nhưng
mãi cũng không nhận được câu trả lời.
“Sao không nói?”
Anh không biết vì sao cô lại không nói lời
nào nữa, quay đầu lại thì thấy cô nhìn chằm
chằm vào bóng lưng của anh.
“Cô có chuyện gì vậy?” Anh không biết
cô đang suy tính chuyện gì, qua ánh sáng
yếu ớt phản chiếu sự thiếu tập trung của cô.
“Tôi anh, để có sức khỏe thật tốt, có thể
thường xuyên đi tập thể dục được không?”
Diệp Tĩnh Gia căn lưỡi lưỡng lự mãi mới có
thể nói ra lời trong lòng, cô đúng là không hề
dũng cảm mà, không còn giống như lúc mới
đến nhà họ Hoắc, cũng không hề biết tính
tình của Hoắc Minh Dương như thế nào. Anh
†a sẽ không từ bỏ ý nghĩ của mình kể cả khi
người khác siết chặt cổ anh.
“Làm thế nào để tập thể dục đây?” Hoặc
Minh Dương im lặng, nhìn không ra vẻ mặt
của anh nên Diệp Tĩnh Gia cũng không biết
bây giờ anh là đang tức giận hay vui mừng
nữa.
“Không, tôi chỉ khen anh có dáng người
đẹp, nó sẽ rất hoàn hảo nếu chân anh cũng
được chữa khỏi”. Cô lấy hết can đảm để nói
điều này với Hoắc Minh Dương và cô thậm
chí cũng không nghĩ khi nói ra câu này thì sẽ
có hậu quả như thế nào. Mà nếu cô biết
được hậu quả thì sẽ không bao giờ có gan để
đề cập đến chuyện đó.
“Cút”. Hoắc Minh Dương bình tĩnh nói.
Theo nhưng gì Diệp Tĩnh Gia biết về anh
ta thì có lẽ bây giờ anh đang rất tức giận: “Tôi
sẽ ra ngoài sau khi giúp anh xong”.Thật sự
gần dây Hoắc Minh Dương đã đối xử với cô
tốt hơn, nên cô mới không sợ chết mà nói
điều này với anh.
Anh nhanh chóng nắm chặt cổ Diệp Tĩnh
Gia, trong tay cố siết chặt thêm, càng ngày
cô càng cảm thấy khó thở hơn: “Cô cút ngay
cho tôi, tôi không cần cô giúp”.
Cô cảm thấy cả người mình như bị kim
châm, cả người tê liệt. Cô đập mạnh vào
cánh tay của người đàn ông một cái thật
mạnh, nhưng người đàn ông cũng không
nhúc nhích và không hề có ý định tha cho cô.
Ngay lúc Diệp Tĩnh Gia nghĩ rằng cô sẽ
chết mất thì sức mạnh ở cổ cô lại biến mất…
Dựa vào bồn tắm, cô thở không ra hơi:
“Cô còn không cút đi”.
Diệp Tĩnh Gia loạng choạng đứng dậy,
lấy tay ôm chặt ngực mình. Sau khi ra khỏi
cửa phòng Hoắc Minh Dương, cô không
quên tìm chị Tiết và Lý Vân đến giúp anh tắm.
Nhà họ Diệp nợ nhà họ Hoäc quá nhiều,
bây giờ cô phải trả lại tất cả nên không thể
trách Hoắc Minh Dương được.
Một phần cô cũng muốn anh chữa khỏi
vết thương ở chân.
Nghĩ đến đây cô cũng cảm thấy dễ chịu
hơn, nằm trên giường suy nghĩ lung tung,
nhớ đến lúc anh còn ngồi đây tán gẫu với cô.
Mặc dù hầu hết là do cô nói nhưng anh vẫn
ngồi nghe tất cả. Là anh khiến cô không hề
cảm thấy cô đơn hay bất lực.
Cô biết Hoắc Minh Dương thích hay
không thích điều gì nhưng cô không muốn
bỏ anh.
“Mình phải làm gì nữa đây”. Cô cuộn
mình trong chăn bông, cố hít thở bằng nguồn
không khí duy nhất trong chăn, sau đó bị
ngạt do thiếu không khí cũng như là để cô
tỉnh táo hơn, để nhớ lại những hậu quả của
việc không nghe lời.
Có tiếng gõ cửa.
Diệp Tĩnh Gia đứng dậy mở cửa, liền nhìn
thấy Hoắc Minh Vũ đang dựa vào cửa phòng
cô, cô nói: “Anh đến đây có việc gì không?”
“Ở đây không tiện nói”. Anh nhìn lướt qua
vết bầm tím ở trên cổ Diệp Tĩnh Gia nói: “Anh
hai đã ra tay độc ác như vậy rồi sao. Chị ở
nhà họ Hoắc lâu như vậy, mà điều gì nên làm
điều gì không nên làm cũng không rõ sao?”
Hoäc Minh Vũ chế nhạo cô, không hề
giấu diếm sự khinh thường của anh với Diệp
Tĩnh Gia.
Anh ta từ lâu đã xem thường nhà họ
Diệp, anh ta luôn không hiểu vì sao cô có thể
gả vào nhà họ Hoắc?
Đi tới góc tường nói chuyện: “Có chuyện
gì cần nói thì cậu nói đi”. Diệp Tĩnh Gia có
chút lo lắng, cô không dám nghĩ đến chuyện
nếu Hoäc Minh Dương biết nhất định sẽ giết
cô một cách tàn nhãn.
“Kể từ khi chuyện lần trước xảy ra, đã lâu
Thanh Lam không chịu gặp tôi, chị nói xem
tôi nên làm sao”. Bây giờ Hoắc Minh Vũ chỉ
có thể tìm Diệp Tĩnh Gia, không ai có thể giúp
anh ta, hơn nữa mẹ anh ta cũng sẽ không
bao giờ đồng ý cho cô ta bước chân vào nhà
họ Hoắc.
“Chị giúp tôi sắp xếp, tôi sẽ giải thích với
anh hai cho chị. Vậy là được rồi đúng
không?” Diệp Tĩnh Gia hiểu ý anh, bây giờ Tô
Thanh Anh vẫn chưa về Trung Quốc, cô
không thể giúp anh ta nhanh như vậy, ai biết
anh ta có đổi ý không chứ.
“Thanh Lam đang mang thai, tôi không
thể để cho cô ấy bị thiệt thòi như vậy”.
“Thú vị thật đấy, con của cậu, sao tôi
phải giúp cậu tìm cách cơ chứ?” Nếu anh ta
muốn nhận con thì cứ đi tìm mẹ Hoắc, cầu
xin bà, tìm cô có lợi ích gì chứ.
“Đang làm gì vậy?” Mẹ Hoäc lên lầu hai
liền thấy hai người đang ở trong góc tường
thầm thì, không biết đang nói chuyện gì.
Cuộc sống ngoài đời thường khác trên
phim.
“Mẹ…” Cả hai đồng thời chào mẹ Hoắc.
Diệp Tĩnh Gia phản ứng trước: “Con đang
định nhờ Minh Vũ đi cùng con về gặp mẹ đẻ”.
Nếu mẹ Hoäc biết những gì họ đang bàn,
chắc chắn hậu quả sẽ rất tồi tệ.
Theo tính tình của mẹ Hoắc, cả hai đều
không khá hơn là bao.
“Mẹ con bị sao?” Mấy ngày trước mẹ cô
đã nhập viện, nhưng đến giờ vân chưa được
ra viện. Không hiểu sao cô lại trở về đây, dù
chỉ cách có vài ngày.
“Mấy ngày nữa mẹ con sẽ xuất viện, con
muốn về đón mẹ”. Diệp Tĩnh Gia một mặt là
đang vô cùng lo lắng cho mẹ, một mặt khác
là để cô có cơ hội ra ngoài.
“Hai người đêm không đi ngủ, đi ra ngoài
chỉ để nói chuyện này thôi sao?”
Mẹ Hoắc nghỉ ngờ, nhìn Diệp Tĩnh Gia và
Hoắc Minh Vũ, nhìn hai người họ chắc chắn
đang làm chuyện gì đó mờ ám.
“Thôi, con về phòng đây, mẹ cũng nghỉ
ngơi sớm đi”. Hoäc Minh Vũ nói với mẹ
Hoắc, ra hiệu cho Diệp Tĩnh Gia về phòng
của mình.
“Vậy con cũng về đây”. Diệp Tĩnh Gia và
Hoặc Minh Vũ cúi đầu chào mẹ Hoäc, chuẩn
bị về phòng.
Mẹ Hoắc im lặng không nói gì, Hoắc
Minh Vũ cũng không biết phải nói gì với bà,
tóm lại, mẹ Hoắc không để tâm đến anh ta.
Chỉ cần về phòng là có thể thoát khỏi
nguy hiểm, trong nhà họ Hoắc luôn phải đề
phòng, nhiều khi không biết mình đã làm gì
sai, mọi người đều có thể nhảy vào dạy dỗ.
Cô dựa vào cửa phòng thở dài nhẹ
nhõm, thả lỏng cả người, lại có cảm giác
đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào
mình khiến da đầu cô tê dại.
“Minh Dương, là anh sao?” Diệp Tĩnh Gia
thấp giọng hỏi.
Cô vừa định bật đèn, Hoắc Minh Dương
đã nhấn mở đèn ngủ, ánh đèn mở ảo khiến
cô có thể nhìn thấy bóng dáng người đàn
ông đang ngồi trên xe lăn bên cạnh giường.
“Lúc nãy cô bị làm sao vậy?”
Lúc đầu anh rất tức giận, nhưng nằm
trên giường mãi không thể chợp mắt được.
Hôm nay cô không nói chuyện với anh,
anh luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Anh chỉ muốn đến xem xem cô đã ngủ
chưa, cũng không cần trò chuyện gì cả, chỉ
muốn xem cô đang làm gì, nhưng cuối cùng
cô lại không có ở trong phòng.
“Tôi vừa ra ngoài thì anh đến”.
Cô có chút thắc mắc không biết Hoắc
Minh Dương đến từ lúc nào, cô cũng không
nhớ mình đã rời phòng trong bao lâu.
“Cô nên biết rõ điều gì cô nên làm và
không nên làm ở nhà họ Hoắc”.
Sau khi nói xong câu này Hoắc Minh
Dương liền rời đi.
Anh muốn nhìn thấy cô đã ổn, nhưng tất
cả đều biến mất ngay lập tức, người phụ nữ
này đúng là biết làm gì để khiến anh tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tĩnh Gia nhìn
chằm chằm vào quầng thâm của mình ở
trong gương, rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.
Chị Tiết thấy cô không ổn liền nói: “Thiếu
phu nhân, hay là cô lên phòng nghỉ ngơi đi,
để chuyện ở đây chị làm cho”.
Diệp Tĩnh Gia biết tính tình của bà Hoắc,
cô không dám để chị Tiết nấu đồ ăn cho
Hoắc Minh Dương ăn và cô cũng sợ anh
không thích ăn.
Anh vẫn có thể chấp nhận mà ăn hết
nhưng anh lại không quá thích bữa ăn do chị
Tiết nấu.
“Không cần đâu, hôm nay anh ấy muốn
ăn món cà tím nướng mà em làm”. Diệp Tĩnh
Gia lễ phép nói với chị Tiết.
“Cậu chủ cả đúng là có phúc, được gả
cho em đúng là phúc chín đời”.
Chi Tiết càng nhìn Diệp Tĩnh Gia càng
thấy thích cô.
Món cà tím nướng do Diệp Tĩnh Gia làm
rất ngon, nhưng khi chiên cà tím thì dầu lại
bắn tung tóe vào tay cô.
Đôi bàn tay nhỏ bé với làn da mỏng
manh và non nớt lại đầy những đốm đỏ.
Cô không giỏi nấu ăn, mặc dù cô có thể
làm được, nhưng mẹ Diệp không muốn để cô nấu.
Cà tím đã chín, Diệp Tĩnh Gia bôi một ít
thuốc mỡ lên mấy vết đỏ trên tay.
Phái Tổng Tài Tân Ph ;ơng 30: Không
Bưng cơm lên phòng Hoắc Minh Dương,
rồi để mâm cơm sang một bên để gõ cửa.
“Ăn xong, ăn một ít cháo rau đi, à tôi có
chuẩn bị một ít cà tím nướng mà anh thích
đây”. Diệp Tĩnh Gia đặt rau lên bàn.
Tương ớt vẫn để trước mặt cô. Trước đây
anh không ăn cà tím.
Để anh có thể ăn cà tím, Diệp Tĩnh Gia đã
dỗ dành, thuyết phục, dụ dỗ để anh có thể ăn
thử một miếng nhỏ.
Nhưng thực sự món cà tím Diệp Tĩnh Gia
làm rất ngon.
“Anh làm sao vậy?” Diệp Tĩnh Gia giúp
Hoắc Minh Dương khuấy cháo, thổ thổi cho
bớt nóng.
Hoäc Minh Dương muốn cô ngừng thổi,
nhưng cũng không nói gì, cứ để cô làm tiếp.
Tống Tài Tàn Phế ơng 30: Kh
“Cứ khuấy như vậy thì làm sao có thể ăn
được”.
“Tôi sợ anh bị bỏng”.
Giọng điệu của Diệp Tĩnh Gia vẫn bình
thường, anh chắc chắn không thể cứ như vậy
trực tiếp uống vì nó rất nóng.
“Như thế này tôi vẫn có thể tự uống
được, đi lấy bát khác lên đây”. Giọng điệu
của anh có chút không kiên nhẫn.
“Vậy tôi mang đi ngâm nước lạnh cho đỡ
nóng rồi mang lên lại cho anh nhé”.
Theo sự hiểu biết của Diệp Tĩnh Gia về
anh, anh sẽ nổi giận nếu cháo quá nóng.
Cô biết Hoắc Minh Dương sẽ không chịu
uống canh quá nóng nên cô mới khuấy cho
cháo bớt nóng. Nhưng lần này anh lại từ chối.
Rất lâu cô mới xuống nhà, cố làm cho
bát cháo nguội nhanh nhất có thể nên ngâm
nó trong nước đá rồi cho vào tủ lạnh.
Diệp Tĩnh Gia đợi một lúc mới nhấc máy
lên gọi mẹ: “Tĩnh Gia, mấy ngày nay con ổn
không?”
“Ừm, gần đây con vẫn ổn”. Cô vẫn không
khỏi lo lắng cho mẹ của mình.
“Mẹ không sao, Hoắc Minh Dương có bắt
nạt con không? Nếu không để mẹ về nhà, mẹ
thấy khó chịu lắm, con cũng là con gái của
mẹ, nếu con không vui mẹ sẽ cảm thấy ân
hận cả đời”.
Trong khoảng thời gian con gái ở nhà họ
Hoäc, bà càng không muốn nghĩ đến chuyện
đó.