Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Phải Tổng Tài Tàn Phế Full

Chương 238: Domoto biến mất

 

Domoto đã sắp xếp ổn thỏa thời gian để về nước, mặc dù Diệp Thiến Nhi không nở rời đi, nhưng cuối cùng cô ta cũng không thể cưỡng lại yêu cầu của Domoto.

Càng gần đến lúc Domoto trở về nước, thì dường như cô ta càng trâm mặc, Diệp Tĩnh Gia có thể nhìn ra mọi thứ, cô ta có chút không nở.

“Domoto, em không nỡ rời xa chị.’ Ở sân bay, Diệp Thiến Nhi ôm chặt lấy Domoto, khóe mắt có chút đẫm lệ.

“Không sao đâu, bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, nếu có nhớ chị, thì cứ gọi điện cho chị bất cứ lúc nào, gọi video hay âm thanh đều được hết” Domoto an ủi Diệp Thiến Nhi, dù sao cô ta cũng coi Diệp Thiến Nhi là người bạn thân nhất.

“Lên đường bình an.” Diệp Tĩnh Gia không biết nên nói gì, cô cảm thấy những chuyện này rất khó hiểu.

Không biết phải nói lời cáo biệt thế nào, không biết nói lời tạm biệt thế nào.

Đại Bảo vẫn luôn ôm lấy đùi Domoto, và cậu bé biết rõ rằng họ phải xa nhau.

Cho nên cậu bé không nở, tuyệt đối không bằng lòng .

Nhìn dáng vẻ của Đại Bảo, mặc dù không ở bên cạnh Domoto nhiều, và Domoto lại tỏ ra vẻ không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng đứa trẻ vẫn rất thích cô ta, có lẽ đây là vì con bé một đứa trẻ nên tâm tư có thể thấu rõ người tốt người xấu.

“Chị có thể quay lại bất cứ lúc nào chị muốn” Diệp Thiến Nhi không biết phải nói gì, đối mặt với cảnh chia tay ly biệt này, cô ta rất khó để đưa ra lựa chọn.

“Nhìn chị như vậy, chắc đã có quyết định rồi, em không nói gì nữa cả, sau này vê nhà rồi, nên làm gì thì chị biết rõ hơn em’ Trong lòng Diệp Thiến Nhi biết thế nào là khó đưa ra quyết định.

“Ừm, hy vọng mọi chuyện ở đây đều tốt đẹp, bất kể thế nào, cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, nếu như cảm thấy không thoải mái ở đâu thì phải trở vê nước đấy” Domoto vội vàng dặn dò Diệp Thiến Nhi , bệnh tình của cô ta còn chưa khỏi hãng, để cô ta ở lại đây một mình thì Domoto không yên tâm.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, cô cũng chăm sóc tốt cho mình” Diệp Tĩnh Gia nói xong thì không để ý đến cô ta nữa, cô luôn đặt công việc lên hàng đầu.

“Đừng quên khi nào cảm thấy có chút không thoải mái, hay là có vấn đề gì thì nhớ nhanh chóng nói cho tôi biết đấy: Diệp Tĩnh Gia nói xong thì còn chút do dự, có rất nhiêu thứ dù có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi được. Máy bay đã bắt đầu cất cánh, Domoto căn dặn thêm vài câu rồi đi về phía cửa lên máy bay.

Nhìn thấy Domoto cuối cùng cũng đã biến mất ở cửa lên máy bay, thì Diệp Thiến Nhi đã không kiềm chế được mà khóc òa lên, 5 năm…

Cô ta luôn ở với Domoto suốt 5 năm, tiếp nhận điều trị 3 năm, vô số dụng cụ đã được đưa vào cơ thể cô ta, nhiều lần bị tra tấn đau đớn khiến cô ta như muốn chết đi, đều có Domoto đã bên cạnh âm thầm tiếp sức cho cô ta.

Cứ nghĩ đến là cảm thấy thật kinh khủng và đáng thương, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên quá tầm thường.

Đối mặt với nỗi đau trước mắt thì không có gì đáng nói.

Biết bao nhiêu lần cô ta muốn buông bỏ, nhưng rồi cuối cùng lại được Domoto cứu giúp, bao nhiêu lần cô ta ước được chết trên bàn mổ, nhưng cuối cùng Domoto vẫn nhất quyết muốn cô ta phải kiên trì sống tiếp.

Bây giờ người ấy không còn nữa, cô ta chỉ có thể lặng lẽ một mình và ngoài cô ta ra thì không có gì khác quan trọng cả.

Tin tưởng một người tốt bụng như Domoto, cô ta quyết tâm sẽ sống tốt: “Đi thôi chị” Cô ta lau nước mắt rồi bước ra khỏi sân bay, trong lòng biết rõ rằng có một số chuyện dù cô ta nỗ lực đến mấy thì cũng không hẳn bắt lấy được, nhất là con người, một khi đã rời đi, thì mà khó giữ lại, sau khi giết chết hết cảm xúc, không để lại bất kỳ dấu vết nào nữa.

“Có phải em không nỡ xa Domoto phải không, hay là em mua một vé về nước đi.” Diệp Tĩnh Gia nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Diệp Thiến Nhi và đề nghị.

“Chị đừng nghĩ nữa, nếu em cùng Domoto về nước, thì hai người chúng em lâu như vậy mới có thể rời xa nhau.

Trên đời không có buổi tiệc nào mà không tàn cả, bây giờ cũng đã đến lúc phải xa nhau rồi.” Cô ta nhìn Diệp Tĩnh Gia với vẻ mặt có chút chán nản, giống như người quan trọng luôn ở bên cạnh lại đột ngột rời đi vậy.

“Mà này chị, nói đến chuyện mất đi người quan trọng, vậy còn Lữ Hoàng Trung thì sao?” Cô ta cảm thấy đã lâu không gặp Lữ Hoàng Trung, không biết anh ta đang làm gì.

Có một chút lo lắng là điều không thể tránh khỏi. Cũng đã lâu không gặp một người quan trọng.

“Ừm, chắc có lẽ sau khi về nước thì anh ta có việc riêng phải giải quyết, có lẽ cũng về nhà rồi, chị cũng không tiện gọi điện hỏi anh ta” Công bằng mà nói, Diệp Tĩnh Gia cảm thấy Lữ Hoàng Trung hẳn đã về đến nhà rồi, với lại trước đây cô cũng đã gọi điện cho anh †a.

Nhưng từ khi anh ta về nhà thì biến mất hoàn toàn, cả điện thoại cũng không gọi được.

“Ngày mai em sẽ hỏi Hoắc Minh Dương thử xem sao” Cuối cùng, cô vẫn không thể nào quên đi được người đàn ông đó. Lữ Hoàng Trung bây giờ dường như là người thân của Diệp Thiến Nhi vậy, và Đại Bảo biết Lữ Hoàng Trung là ai, vừa nghe thấy cái tên đó thì cậu bé liền bật khóc: “Con muốn bố, đi tìm bố” “Được rồi, được rồi, con đừng khóc nữa, bố đã mua cho con nhiều món ngon rồi đó, nhưng phải lâu sau mới về được, con có muốn ăn món ngon không nào” Điều duy nhất có thể dỗ Đại Bảo chỉ có đồ ăn thôi, quả nhiên cậu bé không khóc thét lên nữa, cũng không đòi bố nữa.

“Chị xem đứa bé này rất ỷ lại Lữ Hoàng Trung, chị tự nghĩ cách đi, hay là đối phó với Lữ Hoàng Trung kia là coi như xong rồi” Nhìn thấy chị gái cũng đã không tìm được bạn trai trong một thời gian rồi, ai như tên Lữ Hoàng Trung kia, còn cô bất luận mặt nào cũng tốt, thật không xứng với Diệp Tĩnh Gia.

“Mau lo cho bản thân em đi, để chị giới thiệu cho em một người bạn trai thích hợp, đừng từ chối chị đấy” Cô vội vàng nói, để cô ta không kịp chất vấn, thất hứa.

“Khôn phải vậy chứ, chị giới thiệu bạn trai cho em sao, có hy vọng gì đâu chứ, chị giời thiệu cho em tên Hoắc Minh Dương kia thì có, em không có hứng đâu” Cô liền nói lại: “Chị đâu có nói sẽ giới thiệu Hoắc Minh Dương cho em đâu chứ” Nghe Diệp Tĩnh Gia nói xong, cô ta không khỏi bật cười: “Chị à, chị nói thế là còn thích Hoắc Minh Dương, có thể nói rõ chút được không, làm lành là xong chuyện rồi, còn bố ruột của đứa trẻ, chị làm thế này là có ý gì đây?” ” “Chị nghĩ, nhưng Hoắc Minh Dương không thích chị, cũng không thể chấp nhận chị, chuyện quá khứ rồi, bây giờ cũng vậy” Nói xong, cô có chút thất vọng, biết mình không xứng với Hoắc Minh Dương, cô bị cháy 30% cơ thể, toàn bộ khuôn mặt biến dạng, cô hoàn toàn biến thành một người khác, Hoắc Minh Dương không thể nhận ra được.

Dường như anh cũng không còn nghĩ gì về cô nữa.

“Em thực sự không biết chị nghĩ gì nữa, tại sao lại khó xử như vậy, lúc nào cũng bày trò thích nhau mà lại không ở bên nhau.” Chiếc xe cô chạy là chiếc Maserati do Hoắc Minh Dương tặng, kết quả là nói một câu cái gì mà Hoắc Minh Dương không còn thích cô nữa.

“Chị à, chị thử nghĩ xem nếu có một ngày Hoắc Minh Dương thổ lộ tình cảm với chị, Lữ Hoàng Trung cũng thổ lộ tình cảm với chị, thì chị sẽ chọn ai?” Còn cần phải chọn nữa sao? Cô đã biết rõ câu trả lời.

Nhưng càng phải biết là ai thì mới là người đúng, muốn chọn Lữ Hoàng Trung nhưng thế nào cũng không mở miệng được.

“Chị, sao chị không nói gì thế” “Đừng lo chuyện của chị, lo cho bản thân em đi” Diệp Tĩnh Gia bất mãn nói, cô không muốn nhắc tới nữa, cô tỏ ra lảng tránh, những vấn đề cô không muốn đối mặt thì dù ai có nói gì thì cũng đều vô ích.

“Thật không biết nói chị thế nào mới tốt đây” Cô ta thở dài, biết rằng nhiều thứ không thể vượt qua được. Có sự khác biệt rất lớn giữa Hoắc Minh Dương và cô mà khó có thể kéo lại được.

“Chị, em thật sự không hiểu chị, chị chả biết điều gì cả, nhưng chị xem thử mấy việc chị lại xem, toàn là một mớ hỗn độn” Cô không hạnh phúc lắm, một người cô dành trọn tình yêu chân thành sẽ không bao giờ làm cô đau lòng.

Chọn một trong hai thì quá dễ dàng, kẻ ngốc cũng sẽ chọn Lữ Hoàng Trung, nhưng Diệp Tĩnh Gia thì không.

Hai người đều không nói về vấn đề này nữa, nếu không Diệp Tĩnh Gia nhất định sẽ không chịu nổi.

Ngày hôm sau, Diệp Tĩnh Gia đưa Đại Bảo cho Diệp Thiến Nhi chăm sóc, sẵn sắp xếp công việc cho cô ta là tìm một trường mẫu giáo cho Đại Bảo.

Cô đi làm, bắt tay vào công việc, tuy có hơi vất vả và mệt mỏi nhưng vẫn không thể ngăn được lòng nhiệt huyết của cô dành cho công việc.

“Sao hôm nay cô vui thế?” Hoắc Minh Dương thấy tâm trạng Hà Vân Phi có vẻ rất tốt.

“Bình thường thôi, không có chuyện gì vui đâu” Nói xong cô cầm lấy tài liệu đưa cho người thẩm duyệt, không quên chào hỏi đồng nghiệp ở cửa: “Mọi người ơi, tôi vào công ty được một thời gian và không quen với mọi người nhiều. Nhân tiện tối nay mời mọi người dùng bữa, rồi sẵn đi chơi luôn, rất mong mọi người không phụ lòng tốt của tôi.” Cô đến công ty không được bao lâu, thì người khác dường như không có ấn tượng thân thiện với cô cho lắm, kết quả là khi cô nói vậy, thì mọi người đều cảm thấy bối rối, nhưng bọn họ vẫn đồng ý, dù sao đây cũng là người được sếp Dương trọng dụng.

Sau khi nói thời gian và địa điểm, thì Hà Vân Phi lại đi giao tài liệu.

Cô đi chưa được xa thì Hoắc Minh Dương bước ra khỏi đó: “Vừa nấy bên ngoài luật sư Phi nói gì vậy?” Khi trong phòng làm việc anh không nghe rõ, nhưng như trong video giám sát, mọi người trong văn phòng đầu vui vẻ.

Thoạt nhìn, thì đã biết Hà Vân Phi đã có kế hoạch gì đó.

Có người đã nhanh chóng nói với Hoắc Minh Dương, Hoắc Minh Dương gật gật đầu: “Làm việc chăm chỉ vào, đúng lúc ngày mai được nghỉ, nên tối nay cứu thoải mái đi, luật sư Phi không có gì ngoài tiền đâu.” Những người vốn tưởng rằng họ sẽ bị Hoắc Minh Dương quở trách, thì lúc này lại đột nhiên nhìn nhau và không thể tin được đây là những gì Hoắc Minh Dương sẽ nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!