Chương 105: Đau khổ, nhầm cô với Tô Thanh Anh
Chuyện này giống như một hồi tra tấn, Hoäc Minh Dương cứ như vậy làm Diệp Tĩnh Gia không còn biện pháp nào khác.
Hiện tại anh đang bị bệnh, Diệp Tĩnh Gia nói cái gì cũng không có tác dụng, như thể cho dù cô sốt ruột đến đâu cũng không có cách nào làm anh nhanh chóng khỏi bệnh.
Thân thể của Hoắc Minh Dương thật sự rất kém, trong lòng Diệp Tĩnh Gia biết nên làm như thế nào mới có thể làm Hoắc Minh Dương khỏi ốm sớm hơn một chút. Cô cảm thấy rất đau đớn, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sự tra tấn ngọt ngào trong quá trình này.
Ở trong mắt cô, tất cả hành động của anh đều dễ dàng khiến cô khó chịu, dường như Hoắc Minh Dương luôn có thể thay đổi các biện pháp khác nhau làm cô đau khổ.
Một Tô Thanh Anh bỗng dưng từ đâu đó xuất hiện cũng sẽ khiến cô lập tức mất hết bình tĩnh và mất đi tất cả sự kiêu ngạo, cô thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể khiến bản thân không quan tâm đến Hoặc Minh Dương, cũng không thể giả vờ không để ý mọi chuyện liên quan đến anh.
Càng không thể coi bản thân như một người hầu của nhà họ Hoäc. Đối với cô, giả vờ làm một người hầu chỉ cần chăm sóc tốt Hoắc Minh Dương là hết nhiệm vụ, còn lại cứ nhăm mắt làm ngơ thực sự rất khó.
“Có lẽ tôi là một người cực kỳ mâu thuần.” Diệp Tĩnh Gia cười với Hoắc Minh Dương đang mơ hồ. Cô cười như thế này làm Hoắc Minh Dương cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, tay anh cũng không tiếp tục níu kéo Diệp Tĩnh Gia nữa.
Diệp Tĩnh Gia với khuôn mặt đỏ hồng ngồi im ở một chỗ, cô cũng không biết vừa rồi làm thế nào bản thân kìm nén được cảm xúc trong lòng, chỉ biết chẳng có bất kỳ cảm xúc nào tốt hết: ‘Anh bệnh đến vậy mà còn ức hiếp tôi.” Hoắc Minh Dương mơ mơ màng màng, Diệp Tĩnh Gia chỉ ngồi một chỗ im lặng nhìn anh, cứ nhìn anh suốt một hồi lâu. Lúc nãy lăn qua lăn lại, cho nên cây kim cắm trên tay Hoắc Minh Dương bị lệch khỏi vị trí ban đầu, Diệp Tĩnh Gia vội vàng gọi y tá đến xem sao máu lại tràn ngược lên rồi.
“Lúc anh ấy ngủ chắc hẳn sẽ có chút choáng váng đầu, khó tránh khỏi việc vung loạn tay chân, cô nhất định phải chú ý đến anh ấy, đừng làm lệch kim tiêm nữa.” Y tá nói xong, mặt Diệp Tĩnh Gia lập tức trở nên đỏ hồng, chắc chắn là vừa nãy kim tiêm bị lệch trong quá trình Hoắc Minh Dương giữ lấy cô.
“Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ chú ý đến anh ấy” Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng trả lời y tá, chuyện xảy ra lúc nãy thật sự rất ngượng ngùng.
Tất cả đều tại Hoắc Minh Dương, anh lộn xôn cho nên kim mới lệch, trong lòng Diệp Tĩnh Gia có chút khổ sở nhưng cô không nói gì hết.
Cả đêm Diệp Tĩnh Gia cũng không chợp mắt, vẫn luôn chăm sóc Hoắc Minh Dương, tính tình của anh làm Diệp Tĩnh Gia có chút không chống đỡ nổi: “Tôi phải làm gì với anh bây giờ?” Hoắc Minh Dương ngủ, không biết những lời này của Diệp Tĩnh Gia là đang hỏi anh hay là hỏi bản thân cô.
Tô Thanh Anh giống như một cái gai nhọn trong lòng cô, mỗi lần xuất hiện đều làm cô đau khổ, vậy mà Hoắc Minh Dương lại không hề hay biết.
“Tôi thật sự rất mệt mỏi, có nhiều lúc tôi cũng không biết nên làm gì mới tốt.” Trong lòng Diệp Tĩnh Gia có chút khổ sở, nhưng cảm xúc này lại không ảnh hưởng đến việc cô chăm sóc Hoắc Minh Dương.
Không có cách nào để bắt Hoắc Minh Dương uống thuốc, Diệp Tĩnh Gia đút vài lần anh cũng không chịu há mồm. Cô suy nghĩ một lát, sau đó uống một ngụm rồi truyền chỗ thuốc ấy qua miệng Hoắc Minh Dương.
Giúp anh nuốt xuống.
Vất vả một hồi lâu mới giúp anh uống hết một chén thuốc, thuốc này rất đắng, nhưng cô lại không cảm thấy vị đắng trong miệng, chỉ cần có thể giúp Hoắc Minh Dương nhanh chóng khỏi bệnh, chút đắng này chẳng là gì với cô.
Truyện Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn truyện one “Anh thật sự rất phiền phức, tôi chăm sóc anh như vậy mà ngày nào anh cũng nhắc đến Tô Thanh Anh trước mặt tôi.” Diệp Tĩnh Gia nói xong cũng cảm thấy trong lòng khó chịu, chỉ cần nhắc tới Tô Thanh Anh là cô lại muốn trốn tránh, hiện tại người khiến cô sợ nhất là Tô Thanh Anh: “Sao tôi lại nhắc tới cô ta nhỉ” Bừng tỉnh khỏi ý nghĩ riêng của mình, cô nghe cái tên Tô Thanh Anh được nhắc đi nhắc lại từ miệng Hoắc Minh Dương quá nhiều, cứ như thể anh đang đi truyền bá tư tưởng vậy.
“Anh quá đáng thật đấy, có thể nghĩ đến cảm giác của người khác một chút không?” Chỉ có lúc anh ngủ mơ, Diệp Tĩnh Gia mới dám nói như vậy với anh, không biết vì sao cô sợ Hoắc Minh Dương giống như chuột sợ mèo vậy.
“Cô đang nói cái gì đấy?” Lữ Hoàng Trung đến kiểm tra phòng, từ lúc Hoắc Minh Dương chuyển vào đây, ngày nào anh ta cũng phải làm việc, thời gian nghỉ ngơi cũng ở luôn trong văn phòng.
Hôm nay Hoắc Minh Dương bị bệnh, vừa đến thời gian nghỉ ngơi là anh ta lập tức đến đây nhìn xem tình hình của Hoắc Minh Dương như thế nào.
“Không có việc gì, anh ấy bị ốm nên vẫn luôn đờ đẫn, tôi đổi khăn lông ướt để anh ấy hạ nhiệt độ, hiện tại vẫn có chút mơ hồ.” Ốm đến thế này mà miệng vẫn còn gọi tên của Tô Thanh Anh, không chịu thành thật nằm im nghỉ ngơi.
Nhưng loại chuyện này không cần thiết phải nói với Lữ Hoàng Trung, dù sao người ta cũng chỉ là bác sĩ.
“Đều tại hôm nay cậu ta quá cậy mạnh, trời mưa mà vẫn cố chấp huấn luyện, tự vác họa vào thân.” Lữ Hoàng Trung nói xong nhưng trong lòng vẫn đau lòng cho Hoắc Minh Dương, vì Tô Thanh Anh mà khổ sở đến vậy thật sự không xứng đáng.
Chuyện này với anh ta thì chẳng sao hết, nhưng Lữ Hoàng Tâm lại vì chuyện này mà cãi nhau với anh ta.
Chết sống cứ khăng khăng cho rằng giữa Lữ Hoàng Trung và Diệp Tĩnh Gia có cái gì đó, anh ta giải thích như thế nào cũng không tin, cứ mỗi lần gọi điện thoại là bắt đầu châm chọc khiêu khích anh ta, không nhận điện thoại thì lại mách lẻo với người lớn trong nhà là anh ta bắt nạt cô ấy.
Bây giờ anh ta đang rơi vào tình thế lùi không được, tiến cũng không xong: “Tôi đau đầu quá, thật sự đấy, gần đây em gái tôi toàn cãi nhau với tôi vì chuyện của Tô Thanh Anh, đến bệnh viện lánh nạn lại nghe thấy Hoắc Minh Dương nói chuyện về Tô Thanh Anh, đầu tôi sắp nổ tung mất” Anh ta chỉ dám nói trong lòng mình khổ như thế nào, không thoải mái như thế nào ở trước mặt Diệp Tĩnh Gia. Dù sao thì những người khác cũng không quan tâm đến cảm xúc trong lòng anh ta.
“Anh đừng nói như vậy, em gái anh vẫn còn nhỏ, đừng cãi nhau với cô ấy.” Cô không giỏi trong việc an ủi người khác, nhưng cô cảm thấy Lữ Hoàng Tâm chỉ là một người em gái bốc đồng và không hiểu chuyện, so sánh với Diệp Thiến Nhi thì vẫn còn tốt nhiều.
Diệp Tĩnh Gia có tính tình tốt tất nhiên sẽ không nói nặng lời, cho nên Lữ Hoàng Trung chỉ đáp lại: ‘Không sao, thật ra chuyện này cũng không phải vấn đề lớn, cô không cần phải nói tốt cho con bé đâu.” Khả năng an ủi người khác của Diệp Tĩnh Gia thật là quá kém, Lữ Hoàng Trung chút không cảm thấy trong lòng mình bớt mệt chút nào, nhưng xem cô cố gắng nghĩ lời hay để an ủi anh ta như vậy, anh ta chỉ thấy buồn cười.
“Đương nhiên không có việc gì, con bé còn nhỏ, vẫn rất đáng yêu.” Lữ Hoàng Trung nói.
Diệp Tĩnh Gia nhìn thấy biểu cảm của anh ta hiện lên chút ý cười, xem ra quan hệ giữa Lữ Hoàng Trung và Lữ Hoàng Tâm vẫn tốt lắm.
“Thật sự hâm mộ hai người, tôi cũng muốn có một người anh trai.” Diệp Tĩnh Gia thuận miệng nói, Lữ Hoàng Trung cũng xấu hổ không nói chuyện nữa.
Có vẻ như Hoắc Minh Dương đã ngủ say, không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Diệp Tĩnh Gia bảo Lữ Hoàng Trung đi ra ngoài một chút, sợ tiếng nói chuyện của hai người làm ồn đến Hoắc Minh Dương.
“Cô bảo tôi ra đây làm gì?” Lữ Hoàng Trung không biết Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện gì, nhìn cô trông có vẻ có tâm sự.
“Tôi muốn biết liệu việc phục hồi chức năng của Hoắc Minh Dương có ảnh hưởng đến cơ thể của anh ấy hay không.” Diệp Tĩnh Gia rất quan tâm đến Hoắc Minh Dương.
Không giống như những người khác, Diệp Tĩnh Gia thật sự chỉ mong Hoắc Minh Dương nhanh chóng khỏe mạnh, có thể đi lại như người bình thường. Nếu anh có thể hồi phục tốt như vậy, trong lòng cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô để ý đến cậu ta như vậy, thật sự rất hiếm thấy.’ Lữ Hoàng Trung cười khẽ nói với Diệp Tĩnh Gia. Anh ta vẫn luôn để vào mắt chuyện Diệp Tĩnh Gia chăm sóc cho Hoắc Minh Dương chu đáo như thế nào trong khoảng thời gian này, không biết đến bao giờ Hoắc Minh Dương mới có thể nhìn ra chính xác người nào mới thích hợp với mình.
Không thể phủ nhận, ánh mắt của bà Hoắc thật sự rất tốt.
“Đây là chuyện tôi phải làm.” Dáng vẻ của Diệp Tĩnh Gia rất tự nhiên như thể cô cho rằng vấn đề này là chuyện bình thường, cô đã gả cho Hoäc Minh Dương, cho nên cô phải quan tâm đến sức khỏe của chồng mình hơn bất kỳ ai khác.
“Ừm, hiện tại sức bền của cậu ta rất lớn, nhưng vẫn phải để ý kỹ không thì sẽ được một mất mười, đạo lý nóng vội thì không thành công không phải nói suông, nhưng có vẻ tôi và cô đều không khuyên nổi Hoắc Minh Dương nhỉ.” Một câu nói của Lữ Hoàng Trung đã đánh thẳng vào điểm mấu chốt, nhưng hiện tại bọn họ đều không khuyên nổi Hoắc Minh Dương, cho nên mới biến thành dáng vẻ sống dở chết dở như thế này.
“Hy vọng anh có thể khuyên bảo được anh ấy, nói với anh ấy rằng huấn luyện cường độ cao như vậy sẽ không tốt. Hiện tại anh ấy sốt ruột muốn đứng lên, nếu nói với anh ấy rằng cứ như này sẽ ảnh hưởng xấu tới việc phục hồi, chắc hẳn anh ấy sẽ không còn liều mạng nữa.” Vẻ mặt của Diệp Tĩnh Gia tràn ngập chờ mong nhìn Lữ Hoàng Trung.
Cô không có biện pháp nào khác.
“Được, tôi sẽ cố gắng.” Cho dù biết khả năng thành công gần như bằng không, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Diệp Tĩnh Gia, anh ta không thể nói lời từ chối, đành phải đồng ý thử xem sao.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Minh Dương tỉnh lại, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia đang ghé vào bên giường của anh mà ngủ.
Trên người còn đắp một cái áo khoác, Hoắc Minh Dương liếc mắt một cái lập tức nhận ra chiếc áo này là của ai.
Vốn sắc mặt anh đang tốt, lập tức nhăn này, trong lòng cũng trở nên khó chịu.
Diệp Tĩnh Gia cũng bị ánh sáng làm tỉnh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc Minh Dương ngồi trên giường: “Anh cảm thấy khỏe hơn chưa?” Cô vừa đứng lên, áo khoác lập tức rớt xuống, Diệp Tĩnh Gia nhanh chóng nhặt chiếc áo lên, cô không nhớ rõ cái áo khoác này từ đâu ra.
Tối hôm qua Lữ Hoàng Trung đến kiểm tra phòng lần nữa, lúc đấy Diệp Tĩnh Gia đã ngủ rồi, cho nên anh ta trở về văn phòng cầm áo khoác đắp cho cô.
Giữa hai người cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng ở trong mắt của Hoắc Minh Dương lại trở thành lý do khiến anh không vui.
“Tỉnh rồi à.” Diệp Tĩnh Gia nói với giọng lạnh lùng, giọng điệu còn thể hiện rõ sự xa cách.
“Ừm, tôi gọi điện thoại bảo chị Tiết đưa cơm đến, anh muốn ăn cái gì?” Trong khoảng thời gian này, sau khi trải qua sự kiên trì của bà Hoắc và cân nhắc đến một vài vấn đề của bản thân cô, nếu cô không tự tay chăm sóc Hoắc Minh Dương sẽ cảm thấy lo lắng, cho nên việc làm cơm được giao cho chị Tiết.
“Nước.” Anh không muốn ăn cơm, không có tâm tình ăn cơm.
Diệp Tĩnh Gia lập tức nhận ra Hoäc Minh Dương đang không vui, bình thường nếu anh không vui thì hoặc là không nói chuyện, hoặc là khi nói chuyện cũng sẽ có biểu cảm và giọng điệu như bây giờ. Cô đành hỏi: ‘Anh làm sao vậy?” Cô lấy cho anh cốc nước, ngồi một chỗ nghĩ xem nên nói chuyện với Hoắc Minh Dương như thế nào mới không làm anh khó chịu.
Rõ ràng tối hôm vẫn còn tốt, sao bây giờ lại dùng thái độ này nói chuyện với cô vậy? “Tôi thật sự không biết vì sao đột nhiên anh lại cảm thấy không vui, anh có thể đừng tùy hứng như này nữa được không?” Hoắc Minh Dương không để ý tới cô.
“Vậy anh cứ tiếp tục khó chịu đi.” Diệp Tĩnh Gia cũng không cố gắng hòa hoãn bầu không khí nữa, cô chẳng làm gì sai mà phải chịu đựng thái độ này cả. Giọng điệu của Hoắc Minh Dương vào đêm qua và cả khoảng thời gian này thực sự khiến cô rất khó chịu: “Anh không nói thì thôi, tôi đi ra ngoài, có việc thì gọi tôi.” Mức độ giận dữ lớn nhất của cô chỉ đến thế này.
Hoắc Minh Dương nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật anh vốn không hề cáu kỉnh đến vậy, chỉ là tối hôm qua mơ thấy Tô Thanh Anh, chân thật đến mức anh còn tưởng đó là thật, vậy mà khi tỉnh giấc lại phát hiện đó là giấc mơ.