Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu - Lâm Khiết Vy (Dị Bản)

Chương 32

 

“Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu của chúng tôi đã được truyền qua hàng trăm năm, tất cả là dựa vào học vấn và thực lực thật sự! Từ khi còn bé, lúc mới chỉ vừa nhận biết được mặt chữ, lúc các bạn nhỏ khác còn đang đọc sách truyện, thì sách mà tôi đọc chính là sách thuốc.

Nói chính xác thì đó là các đơn thuốc. Khi đám trẻ hàng xóm chơi nhảy dây, tôi đi theo phía sau ông nội học cách phân biệt các cây thuốc. Tri thức là dựa vào tích lũy cũng như thành tích không phải tự nhiên mà tới. Nếu bạn không gom đủ bước chân thì không thể đi xa ngàn dặm, nếu bạn không tích lũy đủ nước sẽ không thể biến thành một con sông.”

Giọng điệu Lâm Thúy Lan không nhanh không chậm lan tỏa khắp giảng đường thông qua các loa được bố trí xung quanh, khi cô ta nói chuyện âm lưỡi có chút hơi quá còn mang theo một phần yếu ớt, giọng nói này nghe vào tai có vẻ rất cao quý còn có đôi chút quyến rũ bên trong. Chỉ cần nghe giọng nói của cô ta, các sinh viên nam đã bị giọng nói này khiến cho vô cùng phấn khích.

Dưới khán đài lại một hồi tiếng vỗ tay mạnh mẽ vang lên, ánh mắt của toàn bộ sinh viên nam đều gần như phóng ra ánh sáng.

“Trong lòng tôi cũng hy vọng con cháu trong dòng họ chúng tôi đều siêng năng chăm chỉ làm việc, có thể trau dồi thêm kiến thức về y học cổ truyền, đóng góp cho sự nghiệp y học cổ truyền Việt Nam. Thế nhưng hy vọng đó của tôi đã hoàn toàn bị dập tắt, những đứa trẻ trong dòng họ tôi không thích y học cổ truyền. Cho dù điều kiện tiên quyết có tốt đến đâu nhưng mà bọn họ không yêu thích học tập y học cổ truyền, không cố gắng thì làm sao có thể đạt được thành tích xuất sắc cơ chứ? Cho nên tôi cũng muốn nhân cơ hội lần này khuyến khích những sinh viên có hoàn cảnh gia đình khó khăn, xin đừng bỏ cuộc. Cơ hội luôn dành cho những người có chuẩn bị, chỉ cần bạn là một nhân tài quý giá thì nhất định một ngày nào đó bạn sẽ được tìm ra thôi.”

Lần này tiếng vỗ tay dưới khán đài càng thêm vang dội.

Chỉ có điều, sau những lời nói của cô ta, bên dưới khán đài nhịn không được nổi lên từng đợt âm thanh thảo luận.

“Người không thích y học cổ truyền mà đàn chị Thúy Lan nói đến kia, có phải chính là em họ của chị ấy, Lâm Khiết Vy hay không?” “Tôi biết người đó, cô ấy học tập rất khủng khiếp, lần trước còn trượt kỳ thi cuối khóa nữa đấy!”

“Từ lâu tôi đã nghe nói đến Lâm Khiết Vy chính là thứ vô dụng của nhà họ Lâm. Xem ra tin đồn này không phải giả, còn cái gì mà hoa khôi giảng đường chứ, ngoại trừ bộ dạng lớn lên xinh đẹp còn lại chả có ưu điểm gì tốt đẹp hết!”

“Tôi nghe nói đến cả gia đình cũng bó tay với Lâm Khiết Vy rồi, bởi vì cô ta không thể nhớ được các đơn thuốc, các cây thuốc của Việt Nam cũng không thể phân biệt, uổng công được sinh ra trong một gia đình tốt như vậy.”

Trong lúc nhất thời giảng đường lớn như vậy, hầu hết các sinh viên đều nhìn về phía sau, tìm kiếm bóng dáng vị bất tài vô dụng Lâm Khiết Vy.

Lâm Phi Diệp ngồi phía trước đột nhiên đứng lên, chỉ thằng vào Lâm Khiết Vy đang ngồi phía sau, lớn tiếng nói: “Người mà chị tôi nói kém cỏi

không học chính là chị ta, Lâm Khiết Vy!”

Lời nói của Lâm Phi Diệp tương đương với việc kích nổ một quả boom. Tất cả mọi người đồng loạt xoay người nhìn về phía Lâm Khiết Vy, phát ra từng đợt tiếng cười khinh thường.

Hứa Tịnh không vui liền đầy bộ ngực này nở của mình về phía trước chắn, cũng lớn tiếng nói: “Làm gì đấy làm gì đấy! Hôm nay là tới nghe phát biểu mà thôi, không phải để cho các người nhắm vào một cá nhân nào đó nhé!”

Phó hiệu trường không còn cách nào khác đành phải duy trì trật tự, xua tay: “Được rồi được rồi, trọng điểm của ngày hôm nay là tới nghe sinh viên xuất sắc Lâm Thúy Lan phát biểu. Mọi người hãy yên lặng. Sinh viên Lâm Thúy Lan, mời em tiếp tục.”

Lâm Thúy Lan lịch sự gật đầu với thầy Phó hiệu trưởng, sau đó mỉm cười nói: “Thật ra mà nói, ai cũng có chí hướng của riêng mình. Hôm nay, tôi có đề cập đến việc em họ Lâm Khiết Vy của tôi không yêu thích y học cổ truyền Việt Nam, tôi cũng không có ý trách móc em ấy. Mỗi người đều có quyền làm chủ cuộc sống của bản thân.

Chẳng qua là, với tư cách là chị của em ấy nên có chút cảm thấy đáng tiếc. Tôi thấy em ấy cũng không vui gì lắm khi ngồi ở đây ngày hôm nay, nếu không em ấy cũng đã không thong dong mà đến trễ. Như thế này đi Phó hiệu trưởng, để cho Lâm Khiết Vy tự do đi lại thôi, ngồi ở đây cố nghe bài phát biểu đối với em ấy cũng là một loại tra tấn và cưỡng ép.”

Lâm Phi Diệp tức giận bất bình lên tiếng: “Lâm Khiết Vy chị có nghe được không? Chị lười học lười hành như thế thì xứng với ai! Chị gái tôi đối xử tốt với chị như vậy đấy! Hừ, đúng là bùn loãng thì không thể trát tường, uống công chị gái tôi suy nghĩ cho chị.”

Phó hiệu trưởng bắt được trọng điểm trong lời nói của Lâm Thúy Lan, không hài lòng mà nhíu mày: “Cái gì? Thong dong đến trễ? Thời điểm tựu trường của chúng ta nhất định không cho phép bất luận kẻ nào đi muộn về sớm! Lâm Khiết Vy thuộc khoa nào lớp nào?

Lớp trưởng là ai? Tại sao không kỷ luật giám sát? Cái chức Lớp trưởng này có còn muốn làm hay không? Tại sao không báo cáo người đi muộn, hay là trong mắt không nhìn thấy người đi muộn, có phải muốn bao che cho sinh viên không tuân thủ quy tắc đúng không?”

Lớp trưởng trong lớp Lâm Khiết Vy suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, lập tức đỏ mặt tía tai giải thích: “Phó hiệu trưởng, là bạn ấy lén lút lẻn vào. Bạn ấy nói dối bảo là bạn ấy đi WC.”

Phó hiệu trường càng thêm tức giận, ông ta bình thường thích nhất là hai việc chính là họp và sửa sai, là ví dụ điển hình cho kiểu người suốt ngày cầm nội quy của trường để đi bắt bẻ sinh viên. Vừa nghe nói Lâm Khiết Vy dám di muộn trong hoạt động do ông ta đứng ra tổ chức, lại thêm can đảm nói ra những lời dối trá, tội này quả thực không thể tha thứ! “Không ổn, vô cùng không ổn! Sinh viên hiện tại thế nào lại không tuân thủ quy tắc, còn có tự tôn tự ái không hả? Cho em ghi nhớ lỗi nặng một lần, ghi lại vào trong hồ sơ cho thầy!”

Một khi bị ghi vào trong hồ sơ thì phải mang theo vết nhơ cả một đời.

Lúc này Lâm Khiết Vy không thể không đứng lên nói: “Phó hiệu trưởng, thầy là người minh mẫn sáng suốt nhất, có thể phân biệt đúng sai, nhất định có thể đoán ra được lý do vì sao em đi trễ.”

Phó hiệu trưởng thích nhất là được người khác dành lời khen cho mình, chiếc mũ cao này được đội lên đầu ông ta khiến cả người ông ta lập tức thoải mái, sắc mặt cũng tốt hơn được một chút: “Đúng thế, thầy luôn luôn chấp hành pháp luật một cách công bằng cũng không bao giờ thiên vị bao che ai. Em nói xem, em có lý do gì mà lại đến trễ?”

Lâm Khiết Vy xinh đẹp một cách khó tin, giờ phút này lộ ra bộ dạng mảnh mai yếu đuối dẫn tới trong lòng tập thể các sinh viên nam bùng nổ cảm giác đồng cảm sâu sắc.

“Thưa thầy Phó hiệu trưởng, em bị bệnh, cơ thể vô cùng yếu ớt. Nếu không phải nghĩ đến hoạt động vô cùng có ý nghĩa hôm nay là do thầy chủ trì, em nhất định sẽ không mang bệnh mà đến trường học, các Bác sĩ đều muốn em xin phép để ở nhà nghỉ ngơi.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!