Chương 24
Lâm Khiết Vy ngây ngốc ở chỗ đó, cảm nhận ánh mắt thúc giục này của anh, giống như muốn ức hiếp cô như một con quỷ dữ vậy.
“Ha ha, anh Kiêu thật biết nói đùa.”
“Tôi không rảnh nói đùa đâu. Cô xuất hiện ở đây, còn không phải là để phục vụ tôi ở trong phòng ngủ sao?”
Lâm Khiết Vy thầm mắng Mạc Lâm Kiêu mấy trăm câu trong lòng, trên mặt không thể hiện gì cả, tinh nghịch nói: “Anh nói sao thì chính là như vậy, anh Kiểu chính là bên B, anh nói gì cũng đều đúng hết. Anh ngồi xuống trước đã, tôi lên thay quần áo.”
Lâm Khiết Vy xinh xắn lanh lợi cố gắng bỏ qua ánh mắt vẫn luôn dán chặt trên người mình, tạm thời rời xa cái thùng thuốc nổ này.
Tầm mắt của Mạc Lâm Kiêu vẫn luôn dõi theo cô, đôi mắt đen nhánh càng thêm thâm thúy, sự quỷ quyệt cuộn trào vô tận.
Ngay cả bóng dáng của cô, thoạt nhìn đều có thể khiến người khác nổi lên suy nghĩ bậy bạ.
Mạc Lâm Kiêu mạnh mẽ nhắm mắt lại, dùng tay day day trán.
Anh cảm thấy bản thân mình có bệnh rồi. Một căn bệnh rất nghiêm trọng.
Vì sao nhìn thấy cô gái Lâm Khiết Vy này, anh đều không nhịn được nghĩ tới rất nhiều ý nghĩ xấu xa chứ? Hơn nữa luôn ở trong trạng thái giống một loài vật khát máu, giống như bản thân bị ngồi trong lò bát quái vậy, khát nước dị thường, lửa đốt và hương vị thật khiến cả người khô nóng. Sự thật anh chưa bao giờ bị như vậy. Anh đã luyện võ rất nhiều năm, có
khả năng kìm chế được những suy nghĩ không đáng kia là một kiến thức cơ bản, với anh mà nói, chống lại sự câu dẫn từ người khác phái quả thực dễ như trở bàn tay. Anh sống hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ nào với một cô gái. Ngay cả cô gái này cũng không nên bước vào làm gì, đơn thuần như vậy khiến anh chịu quá nhiều giày vò!
Khi Nam Cung Hào vui sướng chạy vào, còn chưa lên tiếng gọi anh đã bị Mạc Lâm Kiêu nói một câu đuổi ra ngoài.
“Cút đi! Thấy cậu đã phiền phức rồi!”
Nam Cung Hào không hiểu ra sao nhìn mình một lượt từ trên xuống dưới, còn nghiêm túc ngửi ngửi quần áo không hề có mùi gì khó chịu của mình, sau đó mới yếu ớt huhu nói: “Lăn đi cũng được thôi, đừng quên bảo người khác đưa cơm tới cửa cho tôi nhé.”
Lâm Khiết Vy phát hiện bác Trần làm việc không hợp lý gì hết.
Quần áo ở nhà nhiều như vậy, ngay cả một bộ đồ đứng đắn cũng không có nữa. Không phải đai đeo, chính là ren, hoặc là đồ trong suốt. Lục tung một đống lớn quần áo ở nhà, cuối cùng mới lấy ra được một bộ bình thường, bộ quần áo dài tay màu lam nhạt, mặt trên in hình những bông cúc nhỏ màu trắng.
Thay xong quần áo ở nhà, Lâm Khiết Vy nhận được cuộc gọi từ một dãy
số xa lạ.
“Alo?”
“Khiết Vy, là anh, Dịch Sâm.” Hạ Dịch Sâm tới nơi tập trung rồi, chuyện đầu tiên làm chính là mượn điện thoại, gọi cho Lâm Khiết Vy.
Số điện thoại của cô anh ta nhìn một lần đã nhớ kỹ trong đầu.
“Ôi, là đàn anh Sâm ạ? Chuyện chiếc xe, anh đã xử lý ổn thỏa chưa?”
Nói đến ô tô, đã nghĩ tới tất cả chuyện ngoài ý muốn lần này đều do mình mà ra, trong giọng nói của Lâm Khiết Vy lập tức không khỏi có chút lo lắng, thật sự sợ Trần Kiệt sẽ động tay đánh người.
“Đã xử lý ổn rồi, em không cần lo lắng đâu. Đúng rồi, lúc ấy anh đang đàm phán với đối phương, không chú ý em rời đi từ lúc nào.”
“Thật ngại quá đàn anh, đúng lúc nhà em có chút việc, lúc đó em thấy anh đang vội nên không quấy rầy anh nữa, em đã trực tiếp về nhà rồi.”
“Là vậy à, anh còn tưởng rằng em thấy kỹ thuật lái xe của anh không tốt nên ghét bỏ anh chứ.”
“Ha ha, không phải đâu, chuyện hôm nay không trách đàn anh được, là người đó không đúng mà. Nhưng mà vốn dĩ đã đồng ý tham gia dạ tiệc cùng anh, nhưng bây giờ em lại thất hứa, thật sự xin lỗi anh.”
“Không sao hết, hôm nay có nhiều người, tới lượt chúng ta cũng không có cách nào nói chuyện cho tốt được. Như vậy đi, sau này có cơ hội, chúng ta gặp mặt riêng nhé.”
“Vậy được, hôm nào em mời anh ăn cơm, cảm ơn anh đã chăm sóc em trai em chu đáo.”
“Ừ, đến lúc đó em đừng quyt nợ nhé.”
Cúp điện thoại, trong lòng không nhịn được thở dài một tiếng, nhìn đàn anh Sâm mà xem, người ta thật tốt, vừa dịu dàng vừa biết thông cảm cho người khác, có chỗ nào giống ông tướng đang ngồi dưới tầng kia chứ, quả thật giống một đại ma vương chuyên đi ăn thịt uống máu người.
Người kia tối đến phải khó khăn như thế nào mới khiến anh đi ngủ được chứ? Nếu người đó chính là đàn anh Sâm, sẽ không có nhiều điều phiền phức như vậy rồi.
Xùy xùy xùy, sao lại có thể nghĩ tới những điều sỉ nhục đàn anh Sâm tôn
kính được chứ? Lúc ăn cơm tối, vẫn chỉ có hai người Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy. Nghe nói sau khi Trần Kiệt quay trở lại, đã tới phòng kín ở quầy bar tìm Nam Cung Hào cùng uống rượu rồi.
Mạc Lâm Kiêu mang bộ mặt lạnh lùng, không nói tiếng nào, ăn cái gì cũng chậm chạp, giống như không hề đói bụng một chút nào, một bàn đồ ăn ngon cũng không khơi dậy nổi hứng thú ăn uống của anh.
Lâm Khiết Vy lại ăn nhiều tới mức vui vẻ. Đầu bếp của nhà có tiền quả nhiên không giống nhau, trình độ chuẩn không cần chỉnh, sắc hương vị đều đủ cả, còn có sữa đậu nành táo đỏ cô yêu thích, quả thật không còn gì hạnh phúc hơn.
Ăn ăn ăn, một bên vẫn không ăn là không ăn.
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng liếc mắt về phía đối diện một cái, có chút không nỡ nhìn thẳng.
Cô ăn đến phồng cả hai má lên như đang uống canh thì thôi không nói, lại còn hai chiếc má như bánh bao phồng lên đủ đầy, nhìn qua nhìn lại thật giống một con ếch xanh nhỏ. Mười mấy đĩa thức ăn trên bàn, về cơ bản đều do một mình cô ăn hết.
Một cơ thể nhỏ bé như vậy, bằng cách nào có thể ăn nhiều tới thế?
Giây tiếp theo bỗng nhiên anh nhận ra, anh vậy mà ngay lúc không ý thức được đã bắt đầu chú ý tới cô, nhìn dáng vẻ ăn đến nỗi hơi bẩn thỉu của cô vậy mà còn cảm thấy đáng yêu được?
Không ngờ được bản thân mình đã bị người khác dắt mũi, Mạc Lâm Kiêu quyết định sau này sẽ cố gắng gặp cô gái này ít hơn, đứng lên, trực tiếp đi tới phòng sách ở tầng một.
Đại ma vương Mạc Lâm Kiêu này không còn ở trong phòng khách, Lâm Khiết Vy đã cảm thấy hoàn toàn được tự do. Sau khi ăn uống no nê, Lâm Khiết Vy nằm dài lười biếng trên số pha xem ti vi.
Nếu em trai hết bệnh rồi, nếu cô không quen biết Mạc Lâm Kiêu, nếu cô vẫn là một người tự do, vậy mọi chuyện đều quá tốt đẹp.
Nam Cung Hào và Trần Kiệt đi tới, Lâm Khiết Vy sợ tới mức nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị chạy về phòng ngủ.
“Cô Vy, xin đợi một chút.” Nam Cung Hào híp đôi mắt hồ ly lại, cười như không cười gọi cô quay lại: “Chúng tôi tới đây nói chuyện với cô một chút.”
Tuy rất không tình nguyện, Lâm Khiết Vy cũng không thể không đứng lại: “Anh có chuyện gì muốn nói sao?”
“Tới đây, ngồi xuống rồi nói.” Nam Cung Hào tốt bụng khiến đáy lòng Lâm Khiết Vy khẽ run lên.
Cô chậm rãi ngồi vào một góc trên ghế sô pha, đầy phòng bị nhìn Nam Cung Hào và Trần Kiệt đang tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi thưởng thức một ngụm trà ngon.