Chương 294
Bác Trần từ trong bếp đi ra, theo sau là vài người hầu, tất cả đều bưng khay, toàn bộ đều là món ngon.
Lâm Khiết Vy giống như một con chó con nhìn thấy xương, lập tức thả Trần Kiệt đang phồng má ra, quay sang đối mặt với bác Trần, nịnh nọt đến mức khiến người ta còn không dám nhìn, “Ôi ôi ôi, bác Trần, trong mắt tôi bác thật sự là siêu di động đó nha. Bác Trần đẹp trai nhất! Có thể ăn được chưa ạ?”
Bác Trần được khen đến mức khóe miệng giật giật, “Cậu Kiêu cũng chưa ăn, hai người cùng nhau ăn đi.”
Lâm Khiết Vy nhanh chóng gật đầu, gật ba lần rồi dừng lại, sửng sốt. Mạc Lâm Kiêu vẫn chưa ăn á? Bác Trần chỉ về phía phòng làm việc, ra lệnh nói “Đi, đem đồ ăn
vào phòng làm việc.”
Nói xong, ông quay sang nhìn Lâm Khiết Vy vẫn còn đang ngẩn ngơ, “Cô Vy, cậu Kiêu sức khỏe không tốt, cô chăm sóc cậu ấy ăn nhé”
Sắc mặt Lâm Khiết Vy hơi co lại, “Bác Trần, vậy còn bác?”
Không phải lúc nào bác Trần cũng phục vụ gắp thức ăn cho Mạc Lâm Kiêu à?
“Tôi ấy à, tôi còn có việc khác phải làm. Cô Vy cũng vừa nói rồi đó, cô và cậu Kiêu ngủ chung giường, tôi tin tưởng cô có thể chăm sóc cho cậu Kiêu dùng bữa.”
Đậu xanh.
Lâm Khiết Vy suýt nữa ngã gục.
Bác Trần nghe thấy những lời cô vừa chém gió lúc nãy à? Ôi ôi, mất mặt quá đi.
Nam Cung Hào lại không nhịn được nữa, ngậm chặt miệng, nhún vai, suýt chút nữa cười đến nội thương.
Nở nụ cười, chợt nghĩ đến thân thể của cậu Kiêu, anh ta không khỏi buồn bực,
Tất cả thức ăn đều được lần lượt chuyển đến phòng làm việc ở tầng một.
Thật ra Lâm Khiết Vy cũng có chút lo lắng cho Mạc Lâm Kiêu, thái độ vừa rồi của Trần Kiệt rất tệ, chắc là vì Mạc Lâm Kiêu thực sự bị
thương rồi, có phải là rất nghiêm trọng? Anh vì cứu cô nên mới bị Lâm Khiết Vy cũng không do dự nữa, lập tức tiến vào phòng làm việc, vừa bước vào phòng khách nhỏ, trên bàn cà phê bày đầy đồ ăn ngon, Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt ngồi trên số pha, không biết đang làm gì.
Những người hầu lần lượt đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại cô và anh, còn có mùi vương vấn của thức ăn.
Ọc ọc c..
Bụng đột nhiên kêu lên mấy tiếng, Lâm Khiết Vy cũng có chút bất lực, cô thật sự không nhịn đói được.
Mạc Lâm Kiêu đang nhằm mắt vận công cũng không kìm được, cười nhẹ, thu vận công lại, chậm rãi mở mắt ra nhìn cô. Trong đôi mắt sâu của anh có một sự nâng niu mờ nhạt. “Sao thế, đói rồi à?”
Lâm Khiết Vy, người đang ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh đã nhìn chằm chằm vào anh được một lúc, nụ cười vừa rồi của anh đều được thu vào trong mắt cô, lúc anh mở mắt ra, trong mắt anh dường như có ánh sáng rực rỡ nở rộ, làm cho khuôn mặt anh càng thêm đẹp trai, khiến trái tim của cô như muốn vỡ tung.
Chết tiệt, ông chủ bao nuôi là một kẻ yêu nghiệt! Làm cho tim người ta đập loạn.
“Hả, có thể không đói sao, giờ cơm trưa đã qua bao lâu rồi? Tôi
đói sắp ngoan rồi.”
“Vậy thì ăn đi.”
“Ừ ừ, anh cũng ăn đi.”
Lâm Khiết Vy vui vẻ cầm đũa lên, trong lòng cũng chẳng bận tâm bắt đầu đút thức ăn vào trong miệng, giống như một con chó con đã bị đói hai ngày.
Đột nhiên, một bàn tay chạm vào má cô, Lâm Khiết Vy sững sờ, nhìn chằm chằm vào Mạc Lâm Kiêu đang ở gần đó.
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh của cô đâu”
Trong giọng điệu có sự nâng niu, khiến người ta mềm lòng.
Mạc Lâm Kiêu nói nhẹ, gảy một hạt cơm trên mặt cô, vẻ mặt có chút chán ghét, nhưng động tác rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy cô ăn một cách vui vẻ, trong lòng có một cảm giác mãn
nguyện kiểu “con mèo của tôi sắp lớn rồi”, Mạc Lâm Kiêu không ngừng muốn chạm vào đầu cô nhiều lần. Lâm Khiết Vy ăn ngấu nghiến được một lúc, thức ăn cũng ăn gần hết, vừa nhìn lên thì thấy Mạc Lâm Kiêu vẫn chưa động đũa, lặng lẽ
nhìn cô ăn, cô nghi ngờ hỏi: “Sao anh không ăn? Bữa cơm này ngon lắm!”
“Không thèm ăn.”
Lâm Khiết Vy nhìn trên bàn đầy món ngon: “..”
Trong lòng thầm nói, anh mà đói bụng ba ngày đi, anh sẽ không nói những lời ác ý như thế này đâu.
Cô ăn no rồi thì cô sẽ có tâm trạng để chú ý đến những việc khác.
Đôi mắt cong cong, nở nụ cười quyến rũ, “Anh Kiêu, không ăn đúng giờ sao có thể được? Người không phải là sắt là thép, cho không thèm ăn cũng nên ăn một chút chứ.”
“Cô quan tâm tôi?”
“Hả?” Làm Khiết Vy cười đến sững sờ, đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Mạc Lâm Kiêu, cắn răng gật đầu, “Ừ, đương nhiên là quan tâm anh rồi. Nào, ăn một chút đi…”
“Tại sao?”
Anh vẫn là bộ dáng ung dung đó, nhưng mà, ánh mắt như bó đuốc, mơ hồ nhìn cô, nhìn đến khiến da đầu cô tê dại.
Tại sao, tại sao?
Ôi trời, chẳng lẽ anh không hiểu ăn nói lịch sự là gì à? Lời nói của cô hoàn toàn là lịch sự, cô không thể nói thẳng ra là, NO, tôi không quan tâm anh, chỉ là tôi không có gì để nói thôi.
Cô thực sự sẽ nói vậy, nhưng ông chủ đang ủ rũ ở trước mặt cô có thể sẽ tức giận. Như vậy cô sẽ phải quỳ bàn giặt đó?
Lâm Khiết Vy cười giả bộ, “Bởi vì…anh đẹp trai đó mà.”
Tuy rằng câu trả lời không như ý muốn của anh, nhưng cũng không tệ lắm, “Đẹp trai.”
Giống như Hạ Dịch Sâm, không phải cũng đẹp trai sao? Chẳng lẽ chỉ cần là đẹp trai cô đều sẽ quan tâm sao?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu tối sầm lại.
Lâm Khiết Vy vốn đang nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nhận ra vẻ không hài lòng của anh, đảo đảo mắt, tìm cách thêm vào, “Nhưng trên toàn thế giới này, không có ai đẹp trai hơn anh!”
Lời nói của cô có thể coi là một sự ngưỡng mộ chân thành, bất kể tính tình hay thủ đoạn, bất kể là ngoại hình, ông chủ bao nuôi này của cô thật sự là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.
Mạc Lâm Kiêu nghe những lời cô nói, mắt anh lóe lên, cụp mi xuống, không phân biệt được vui hay giận, trong lòng thầm giật giật. Biết ngay cái cô nhóc có tầm mắt hạn hẹp này, chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, biểu hiện ra dáng vẻ ngu ngốc. Giống như Hạ Dịch Sâm và Mạc Lâm Dương, đều là rồng là phượng, không có lựa chọn về ngoại hình. Cũng may bản thân anh lớn lên có được khuôn mặt đẹp tuyệt trần…khụ khu, không ngờ có nhan sắc cũng có thể là một lợi thế.
Lâm Khiết Vy nghĩ đến nhiệm vụ bác Trần giao cho trước đó, cô nhanh chóng cầm lấy đôi đũa công cộng, gắp một số món ăn vào bát của Mạc Lâm Kiêu.
“Anh Kiêu, tranh thủ thức ăn còn nóng, mau ăn một chút nha. Phải ăn uống điều độ, nếu không sẽ dễ bị rối loạn tiêu hóa.” Giống như cô vậy, đói một bữa, rồi lại ăn quá no, không phải là đau dạ dày đó sao?
Mạc Lâm Kiêu nhướng mi liếc nhìn cô, dường như từ trong mắt của cô có thể nhận thấy một dấu vết quan tâm mình, một cảm giác ấm áp lướt qua trái tim, anh cong môi nở một nụ chậm rãi thở dài.
“Nhưng mà… tôi không còn sức lực.”