Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu nhầm con nhà người ta

Từ ngày hai đứa bắt đầu hẹn hò, Ngọc biết tin là ít nói hơn hẳn, không còn lởn vởn theo Dương nhiều nữa. Suy cho cùng thì Ngọc cũng khá hiểu chuyện nhỉ? Thiên sụt hẳn mấy kí, sức khỏe dường như không tốt lắm, nó gạ hỏi mấy lần nhưng cứ im im.

Hẹn hò ấy. Thật ra ngoài việc hai đứa có thể công khai mặc đồ đôi và thể hiện tình cảm thì chẳng có gì thay đổi hết. À khoan, tần suất đi ăn đi chơi cũng có tăng lên chút chút…

Bố mẹ Giang trở lại từ hôm tập thể lớp đi xem phim rồi, nên nó đành ngậm ngùi cuốn gói gom đồ đạc về nhà.

Dương cũng lăn tăn ra xách đồ giúp. Dạo gần đây bà nội hay gọi điện thoại hối thúc cậu về quê chơi, bảo là hè nhất định phải về thăm bà. Nhưng nói thật, từ bé đã sống xa ông bà nội nên cậu không mong chờ lắm, vả lại, cậu luôn có dự cảm chẳng lành.

Cậu hài lòng với cuộc sống hiện tại, rảnh rỗi thì xem phim, đi dạo, ăn uống, mua sắm chung với Giang. Những hoạt động thường ngày của hai đứa cứ lặp đi lặp lại như thế nhưng không buồn chán chút nào, thời gian trôi qua càng bám dính nhau hơn. Tất nhiên việc đi chơi đi quẩy tăng gấp bội như thế khá lộ liễu, bố Giang cuối cùng cũng phát hiện ra.

Thế nên, chú gửi thư mời cho cậu sang nhà, vào phòng chú, họp khẩn cấp.

Chú Tư mặt mày hầm hầm nhìn cậu:

“Giờ hai chú cháu mình nói chuyện như hai người đàn ông đi. Hai đứa bắt đầu từ khi nào?”

Dương thấy chú Tư trưng bộ mặt nghiêm nghị một cách miễn cưỡng thì có chút buồn cười, ai chẳng biết chú hiền lành nhất xóm chứ? Con kiến còn chẳng nỡ giết cơ. Cậu cúi đầu nín cười:

“Dạ. Được hơn 3 tháng rồi chú.”

“Mày có nhớ mày hứa gì với chú hông con? Giang nó học cà lơ phất phơ lắm, được như mày chú cũng không nói. Chú chỉ sợ nó thi rớt thôi.”

Dương ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc nhìn chú Tư, đôi mắt xanh long lanh như hối lỗi:

“Con xin lỗi. Nhưng mà con bảo đảm Giang nó không rớt đâu, dạo này nó học hành chăm chỉ lắm.”

“Mày tự tin dữ ha. Lỡ nó rớt rồi sao? Mày nuôi nó hay tao nuôi nó hả con?”

Dương gãi đầu ngại ngùng, mái tóc vàng mượt ôm lấy khuôn mặt trắng xinh trông càng ngây thơ: “Con nuôi cũng được mà.”

Chú Tư nghe xong vỗ lên đùi cậu cái chát, đau thấu trời xanh, đưa tay chà xát một lúc vẫn còn thấy ran rát luôn.

“Mày làm gì nuôi nổi nó? Tao nói hai đứa bây mai mốt lớn coi chừng không làm bạn được luôn đó. Không phải chú không tin mày, mà tụi bây còn bé tí, biết gì đâu.”

Đúng là hai đứa vẫn còn hơi nhỏ tuổi, nhưng còn cỡ một tháng nữa cũng thi lên cấp ba rồi. Cảm giác như mới hôm qua cậu còn tỏ tình với cái Giang, vậy mà thoáng cái đã qua mấy tháng trời. Nói ra đoạn tình cảm này cũng là bất đắc dĩ mà, hự hự, tại vì xung quanh xuất hiện tình địch, cậu đâu thể án binh bất động mãi được.

Sợ chú Tư bắt hai đứa đoạn tuyệt, Dương mạnh miệng: “Con hứa với chú con sẽ kèm Giang đậu vô trường PV với điểm siêu cao luôn.”

Chú Tư thở dài, mặt buồn rười rượi: “Con gái rượu của chú đó, chú có một mình nó hà. Mày làm sao thì làm, trường PV mà còn không đậu, chú gửi nó lên thành phố học luôn thì đừng trách sao.”

Dương gật đầu lia lịa, dù nhìn cậu có vẻ trưởng thành hơn đám bạn cùng lứa, nhưng chung quy vẫn còn nhí nhảnh lắm.

Móc tay với chú Tư xong là cậu chuồn liền, vừa ra tới cửa đã thấy Giang đi qua đi lại không thôi.

“Giang.”

Nhỏ giật mình nhìn sang bên này, bay tới nắm góc áo cậu rồi lôi ra sân trước.

“Bố tao có chửi mày không?”

Giang hồi hộp nắm chặt hai tay, lồng ngực phập phồng lên xuống vì lo lắng. Ôi vừa rồi biết bố hẹn gặp thằng Dương, nó sợ chết đi được. Nhìn cái vẻ cười cợt chợt hiện trên khuôn mặt của cậu, nó mới yên lòng:

“Không sao thì được rồi.”

“Nhưng bố mày bảo, nếu mày không đậu PV là cho mày lên thành phố học đó.”

Dương mở miệng đe dọa, tiếc là nó đã quen cái giọng đùa giỡn này của cậu rồi nên không sợ.

“Làm sao rớt được. Mà còn có một tháng nữa thôi, tao sẽ cố hết sức. À phải, thi xong tụi mình tổ chức đi biển nhaaa.”

Nghĩ tới thi xong là nghỉ hè, Dương hơi chần chừ:

“Để qua thi rồi tính.”

Cậu lo là hè này phải về quê thăm nội, chờ sắp xếp lại thời gian đã.

Giang nghe xong gật đầu, ừ một tiếng. Trường PV cũng chẳng phải trường chuyên, nhưng chất lượng giảng dạy và cơ sở vật chất thì tốt nhất nhì trong vùng nên tỉ lệ chọi cũng cao lắm. Nó đã vì cái trường gần chợ này mà chuẩn bị từ đầu năm rồi, thêm nữa gần đây chăm chỉ học hành, kiểu gì cũng đậu thôi. Môn Anh dễ nuốt nhất, vì bạn trai nó có trình độ Engrisk cao, nên khả năng nghe nói của nó tiến bộ nhanh dã man.

-*-

Dù không nói ra nhưng nó vẫn hơi lo sợ, ngộ nhỡ lên lớp 10 không được học chung lớp thì phải làm sao đây? Dương vừa đẹp trai vừa giỏi, đi đâu làm gì cũng nổi bật, cho nên nó cứ thấy bất an…

Sờ nhẹ lên tấm ảnh cũ đã sắp ố vàng trên bàn học, Giang thất thần nhìn ra ngoài cửa kính trong suốt.

[Đang nghĩ gì thế?] Dương vẫy tay chào nó.

Điện thoại hiện lên tin nhắn của Dương, nó cười cười tiến về phía cửa sổ và kéo cửa ra.

“Mới xem lại tấm hình hồi bé của mày ấy mà, cái tấm bị sún răng.”

“Mày vẫn không bỏ thói dìm hàng bạn trai mình à?” Cậu trai giả vờ giận dỗi, đưa đầu ra khỏi cửa sổ.

“Làm gì đấy?” Nó cũng học theo Dương đưa đầu ra ngoài.

Gió lạnh lướt qua gò má bánh bao trắng trẻo khiến nó khẽ rùng mình, nhăn nhó.

Dương vươn tay sờ sờ mái tóc đen nhánh đã dài qua vai của nó, xúc cảm mềm mại trong tay làm cậu chạnh lòng:

“Mới một buổi chiều không gặp mà tao nhớ mày rồi. Sau này có chuyện gì mày cũng đừng ghét tao nha? Tin tưởng tao.”

Đáp trả lại Dương chỉ có sự im lặng và tiếng côn trùng rả rích, tiếng ve ồn ào nhức tai.

Thật lâu sau, Giang mới nhéo má cậu trai một cái:

“Chuyện gì là chuyện gì? Tao đã chuẩn bị tâm lí ngay từ đầu rồi, sau này mày chán tao thì cứ nói.”

“Không phải vậy…”

Dương thở dài, chạm lên mũi cô nàng rồi gõ gõ:

“Mày đừng nghĩ linh tinh. Soái ca chuẩn mực sẽ chỉ thích một người duy nhất thôi. Tao đảm bảo mày là nữ chính. Chịu không?”

“Hứa đi?”

Giang khịt mũi, đưa ngón tay út ra trước mặt.

“Ừ. Hứa.”

Trên đời này vốn không tồn tại những thứ như lời hứa. Móc ngoéo chỉ là một hình thức để nó tự trấn an bản thân mà thôi.

Nó đã đọc rất nhiều truyện mà kết thúc OE, thậm chí SE, cho nên nó tin tưởng không có gì là tuyệt đối. Cho dù nó là nữ chính trong câu chuyện này thì sao? Kết thúc đôi khi lại ngoài ý muốn.

Thanh xuân thật sự không chờ đợi một ai, thời gian cứ thế trôi vụt qua trước mắt như một cơn gió.

Sau tất cả, dưới sự cố gắng không ngừng của cả hai, kì thi chuyển cấp cũng kết thúc rồi. Ngày nhận được điểm thi, Giang không nhớ rõ mình đã phát điên như thế nào nữa.

30.5/40 điểm.

Môn Tiếng Anh nhân đôi gần như cứu vớt cuộc đời nó. Cùng ngày, nó hí hửng chạy sang phố bên chơi vì có hẹn đi ăn chè với Dương. Dưới bóng cây bằng lăng tím, mái tóc vàng tựa nắng của cậu thật sự nổi bật trong mắt nó. Thiên thần đấy.

“Tao đậu rồi. Thấy tao giỏi hem?” Nó chắp hai tay nhìn Dương với cặp mắt long lanh.

Vốn bình thường, Dương sẽ khoe khoang một hồi về thành tích của mình để đâm chọt vài nhát lên người nó, nhưng hôm nay cậu lại chỉ cười gượng và buông một câu chúc mừng:

“Ừ. Giỏi lắm. Nãy tao có việc nên không qua đón mày được, tưởng sẽ trễ hẹn, ai ngờ tao lật đật vọt đến đây thì mày còn chưa xuất hiện. Vẫn dùng đồng hồ dây chun như thường.”

Giang xấu hổ cười cười: “Tao cũng có tí việc ấy mà.”

“Nói xạo không chớp mắt.” Dương nhướng mày liếc nó.

Giang nghe vậy chớp mắt liền hai ba cái cho Dương xem rồi kéo tay cậu: “Đi ăn nào. Tao cũng có chuyện tính hỏi, đêm qua nhà mày có biến à?”

Khuôn mặt ngập ánh hào quang thường ngày của cậu chợt biến đâu mất, chỉ còn một màu xám xịt.

Dương không nói không rằng vòng tay ôm lấy nó từ phía sau. Thật chậm rãi, cậu tựa đầu lên đôi vai gầy mà mình vẫn luôn muốn chở che…

Giang vỗ nhẹ lên tay cậu như an ủi, trong đầu tuy xuất hiện rất nhiều nghi hoặc nhưng lại chẳng mở lời được.

“Mày ạ, tao sợ mình không giữ lời hứa được rồi.”

Giọng của cậu vừa khàn vừa bé tí, cũng may thính giác tốt nên nó mới nghe được. Nó chợt khó hiểu, đang hỏi việc gia đình cậu mà? Tự nhiên đá sang vụ hứa hẹn?

“Nếu là hứa dẫn tao đi ăn thì để hôm khác cũng…”

“Không phải.”

Dương cắt ngang lời nó khiến nó chẳng biết phải làm sao, bàn tay đang vỗ về cậu cũng khựng lại. Một dự cảm xấu đột nhiên tràn ngập tâm trí nó.

Nghe tiếng thở dài thật khẽ bên tai, nó liền biết dù xảy ra vấn đề gì đi nữa thì đều không phải chuyện tốt! Tim lại làm việc chăm chỉ hơn bình thường một chút rồi, dừng lại đi, đừng đập mạnh như thế nữa.

Đôi mắt xanh cụp xuống, Dương khẽ nói: “Ngoại bắt tao về quê mày ạ.”

Giang nín thở chờ đợi, nghe xong thì thấy nhẹ nhõm, chỉ vậy thôi mà cậu lại có biểu cảm như kiểu trời long đất lở hay tận thế đến nơi ấy. Báo hại nó sợ muốn chết. Nó còn tưởng Dương sẽ nói chia tay gì gì đó vì bệnh ung thư hay bị ép gả cho dân nhà giàu nào? Xem phim Hàn nhiều quá nên ảo tưởng chút. Nói chung nghe xong cũng thấy yên tâm, vì cậu chỉ về quê chơi thôi thì chẳng gì to tát. Nhưng sao đêm qua nó nghe tiếng cãi vã nhỉ?

Máu chó quả nhiên không đổ lên người Giang, mà là tạt trực tiếp vào mặt nó.

“Ngoại kêu tao về học ở đó.”

Cái gì cơ? Giang cứng người, cứ nghĩ mình bị lãng tai hay nhiễu sóng não.

“Về Nga á? Nhưng mày có thành thục tiếng Nga lắm đâu? Tự nhiên sao đòi kéo mày về?”

Dương nghe Giang hỏi mà siết chặt tay, dùng sức như muốn đem cô bạn thân kiêm bạn gái này đính vào người mình. Bình tĩnh vậy? Cậu cứ nghĩ Giang sẽ bật khóc hoặc gào ầm lên cơ. Không như vậy thì chí ít cũng tỏ vẻ hơi sốc chút chứ!

“Chuyện này là ngoại bảo tao, tao cũng chịu thôi. Hôm qua cả nhà vì vụ chuyển trường mà ầm ĩ đấy.”

Nó mới vui vì đậu được trường mình muốn thì thằng Dương lại báo tin trời ơi đất hỡi gì đâu. Nó đã thẫn thờ mất một lúc lâu chẳng biết nên hành động ra sao, nên nói gì. Dáng vẻ mệt mỏi cùng bất lực của Dương khiến nó không nỡ làm to chuyện, cũng không thể chửi mắng cậu thậm tệ được. Mới bốn tháng. Hai đứa mới bên nhau chưa đầy nửa năm thôi đó.

“Mày nói thật đúng không? Bao giờ thì đi?”

Giang cũng không hiểu sao mình lại trấn tĩnh lạ thường như vậy. Nó hít một hơi thật sâu, chậm rãi cảm nhận hơi ấm từ sau lưng truyền tới.

“Tao xin lỗi.”

“Tao hỏi bao giờ mày đi?”

“Xin lỗi.”

“…”

“Mày có giận tao không?”

Sao cái cuộc đối thoại này cứ sai sai ở đâu? Nhớ hồi nó bị người ta đánh, Dương tới trễ và cậu cũng chỉ biết xin lỗi thế này thôi. Ngơ ngơ như bò đội nón vậy. Chắc đang thấy áy náy vì không thực hiện được lời hứa sẽ học cùng trường với nó.

Nhẹ nhàng gỡ tay Dương ra, nó xoay người nhìn thẳng vào hồ nước xanh trong đôi mắt cậu. Bên ngoài cố bình tĩnh, bên trong thì đã rối như tơ vò.

“Dù trong lòng tao không chấp nhận cái vụ này là thật, nhưng nếu mày đã bị ép về, thì biết kết cục rồi. Từ giờ đến lúc mày đi, tao sẽ ở cạnh mày nhiều chút, không có gì to tát cả. Cùng lắm… thì yêu xa?”

Nó đưa một tay lên vỗ vai Dương, tay kia siết chặt lại giấu trong túi áo khoác. Nếu có để móng tay, nói không chừng nó sẽ bấm thủng lòng bàn tay mình mất.

Tinh thần dù mạnh mẽ đến đâu vẫn không giấu được phản ứng của cơ thể. Dương cầm tay Giang, cảm nhận được tay cô nàng đang run rẩy, kì lạ là ánh mắt lại chẳng có chút dao động nào. Từ bao giờ nhỏ nói dối trở nên chuyên nghiệp thế nhỉ? Tính cách cũng trầm hơn trước nhiều.

Thiếu niên tóc vàng xót xa cười: “Mày muốn khóc thì khóc đi, hoặc chửi đánh tao như mày vẫn hay làm. Vậy còn dễ chịu hơn.”

Giang nghe cậu nói vậy lập tức rơm rớm nước mắt, nhưng lại không dám khóc thật, cứ đứng đó mếu máo như đứa trẻ bị mẹ đánh oan. Ai mà chấp nhận được cái kiểu im ỉm xong rồi đùng một phát bảo phải chuyển đi như thế? Phải làm sao đây? Cậu đi rồi còn nó thì sao?

“Tao sẽ về thường xuyên.”

Dương thở dài, đưa tay vuốt đầu Giang, hi vọng cách này có thể an ủi nhỏ một chút. Đến cả cậu cũng bất lực, bà ngoại quyết sao thì là vậy, chẳng thể cãi lời người lớn được. Dù đã cố thuyết phục bố mẹ nhưng kết quả không thành, còn khiến hai người xích mích với nhau.

“Khi nào thì đi?” Giang khó khăn tìm lại giọng mình.

“Chắc khoảng một tháng nữa.”

Không khí xung quanh như đông đặc lại, khó thở thật. Nó nắm tay Dương, cố cười: “Vậy cũng được, còn hơn tháng mà. Đi ăn đã, tao đói.”

Thiếu niên đau lòng bóp nhẹ hai má bánh bao của cô nàng: “Sắp lăn được rồi.”

– * –

Đêm đó Giang khóa facebook, nằm trong phòng khóc đến hơn 2h sáng vẫn không ngủ được. Nó cầm vòng tay Dương tặng ngắm một lúc rồi lại bật khóc. Người ta nói mối tình đầu luôn dang dở, nên việc cậu chuyển đi khiến nó thấy bất an quá, và thật ra nó đã thất vọng một chút.

Hậu quả của việc thức khuya khóc lóc thảm thiết là hai mắt nó sưng húp và đỏ hoe. Sáng sớm mò ra ăn sáng, mẹ nó vừa thấy đã giật mình.

“Mày làm gì mà mắt sưng thấy ghê vậy con?”

Nó tọc đũa vào lòng đỏ trứng, để thứ chất dịch bên trong chảy tràn ra dĩa rồi quệt bánh mì lên đó, cả quá trình ăn sáng chẳng nói lời nào.

Thấy con gái rượu thơ thẫn như người mất hồn, bố nó điên tiết lên, râu hàm giần giật.

“Mày đừng nói với tao là thằng Dương nó ăn hiếp mày nha?”

“Dạ không có.” Giang lắc đầu lia lịa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!