Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu nhầm con nhà người ta

Nắng đã tắt dần, học sinh các khối bắt đầu lục tục kéo nhau về nhà tắm rửa, bởi nhà vệ sinh của trường thật sự không đủ sức chứa cho hơn mấy trăm người, nếu cả bọn xếp hàng thì chắc cũng đến khuya hoặc mai mới tới lượt của mình. Chưa kể trong thời gian này bàng quang của mấy kẻ đang “mắc nhỏ” có thể sẽ không chịu được mà bể cái bụp, hi sinh oanh liệt.

Giang dù muốn ở lại thêm chút nữa để tìm đồ phụ thằng Dương nhưng không thể, bởi vì người ngợm nó lúc này đã sắp bốc mùi rồi. Cậu ta có vẻ quyết tâm tìm cho bằng được cái vòng nên nó đành lửng thửng đi về.

Đợi đến lúc nó quay lại trường đã là sáu giờ hơn. Tiếng các lớp thử nhạc xập xình vang lên không ngừng, nó nghe mà đau cả đầu, từ nhạc trịnh, nhạc Hàn, nhạc Nhật đến nhạc u Mỹ, đủ thứ âm thanh liên tục đan hòa vào nhau, loạn xạ cả lên.

Từ xa, nó đã nhìn thấy Dương đang ngồi ôm đàn ghita ở chỗ ghế đá. Cậu mặc quần short và áo thun sọc tay lửng, đơn giản nhưng đẹp, đúng style nó thích. Hồi nào đến giờ ai cũng luôn nói người đẹp vì lụa, nhưng áp dụng lên người thằng Dương thì ngược lại, lụa đẹp vì người.

Giang lon ton chạy lại chỗ thằng bạn, trong lòng cảm thấy thật may mắn vì không có ai làm phiền hai đứa.

Dương thấy nó đi về phía mình nên nhẹ nhàng đặt cây đàn sang một bên, sau đó xòe lòng bàn tay ra trước mặt nó.

“Tay.”

Giang gần như phản xạ có điều kiện mà làm theo lời Dương, không chần chừ chút nào đưa tay cho cậu. Trong lòng lại nghĩ “cậu ta tưởng nó là cún con đấy à?”

Dưới ánh đèn lòe lòe mờ ảo, nó chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang ánh lên nét dịu dàng của Dương. Bàn tay lành lạnh thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nó, nó lập tức nín thở.

“Sau này giữ kĩ, còn làm mất nữa thì đừng trách sao nước biển lại mặn, biết chưa?”

Dương vừa nói vừa móc trong túi ra một chiếc vòng tay, thì ra cậu ta tìm được rồi? Nó nhìn chằm chằm vào tay mình, chợt có cảm giác hai mắt nong nóng như sắp khóc đến nơi. Đây là thứ làm nó mất ăn mất ngủ cả ngày hôm nay đó.

m thanh trầm thấp của một đứa con trai vừa vỡ giọng thật tình rất quyến rũ. Nó cắn chặt răng để không phát ra âm thanh khụt khịt, rồi nghèn nghẹn nhìn cậu buộc lại vòng tay cho nó.

“Không phải cảm động làm gì, thằng Thiên chỉ chỗ cho tao tìm. Có cảm ơn thì cảm ơn nó đi.”

Giang đang rưng rưng nước mắt muốn nói lời cảm ơn thì bị Dương tạt cho một gáo nước lạnh. Cố gắng kiềm chế cái cảm giác khó hiểu trong lòng xuống, nó hỏi:

“Sao thằng Thiên biết tao làm rớt ở đâu?”

Dương im lặng một lúc rồi có phần luyến tiếc buông tay nó ra, nhún vai tỏ vẻ không biết nguyên nhân.

Nó nhìn Dương như vậy cũng chẳng muốn hỏi thêm cái gì. Thánh kín tiếng! Ai mà cạy được bí mật từ miệng thằng này chắc trời sập mất rồi, à không, tận thế luôn ấy chứ. Nó vô thức sờ lên vòng tay, cả người lâng lâng. Đây chính xác là cảm giác phơi phới khi tìm lại được thứ đã mất nè~~

“Tao phải đệm đàn cho Ngọc, mày có ra xem không?” Dương đem đàn nhét trở lại túi, vừa thu dọn vừa hỏi nó.

“Đi!”

Nó vừa nghe Dương nói là gật đầu cái rụp. Việc cậu đệm đàn cho ai đâu có quan trọng? Nó đi ngắm trai mà, không phải ngắm mấy thím ca sĩ ăn diện lòe loẹt như mấy con ”bơm bớm” sặc sỡ đâu.

Nó cười toe toét nhìn Dương. Lúc cậu xách ghita vác lên vai thì tay áo hơi rút lên, nó vừa vặn nhìn thấy mấy vết cào trên bắp tay của cậu đang rướm máu.

“Tay mày sao vậy?”

Nó toan chụp tay Dương nhưng cậu bất ngờ né sang một bên, vẻ mặt lúc đó hơi căng thẳng.

“Kệ đi. Bị gai cào tí thôi.”

“…”

Giang nhìn hai tay mình đang giơ ra giữa không trung, mắc cỡ rụt lại.

“Ừ. Thôi đàn xong rồi cho tao xem cũng được. Dù sao… cũng cảm ơn mày vụ vòng tay.”

Nó cười gượng, cứ có cảm giác Dương dường như đang giấu diếm điều gì. Ban nãy nó hỏi vụ vòng tay cậu ta cũng lấp lửng, xong rồi đá sang chuyện khác luôn. Được lắm! Hàng xóm thân thiết hơn chục năm, nó có bao nhiêu tật xấu tính xấu cậu ta đều biết, bao nhiêu bí mật kinh thiên động địa nó đều nói với cậu ta! Vậy mà có tí chuyện này cũng muốn ém nhẹm đi?

Đã là con người thì tuyệt đối sẽ có tính tò mò, đặc biệt là về những chuyện liên quan tới mình. Cho nên khi Dương đang còn bận ngồi trên sân khấu hưởng thụ sự hâm mộ cuồng nhiệt của các bạn nữ, nó đã tra khảo qua thằng Thiên. Nhưng mà hôm nay thằng Thiên cũng học theo ai kia hay sao ấy? Nó hỏi rát cả cổ họng cũng chẳng moi được tí thông tin nào, cuối cùng đành nói cảm ơn cậu ta. Thứ duy nhất nó biết là Dương và Thiên đã phải chui vô bụi lùm đầy gai để tìm vòng tay cho nó. Tự dưng nó có cảm giác mình như mấy con bánh bèo vô dụng vậy…

Tuy lúc đó có chút buồn bực và hụt hẫng nhưng nó vẫn cố kiềm nén, bởi quan trọng hơn hết là phải dành thời gian hòa mình vào đám đông trước mặt, cùng nhau hét thật to tên người nó thích đã.

Tất nhiên, Ngọc cũng được đám con trai trợ thanh rất dữ dội. Nó thừa nhận cô nàng hát rất hay, giọng cao và trong, kĩ thuật điêu luyện. Cả hai người đứng cạnh nhau chẳng khác nào kim đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa, nó thấy vậy, nó hiểu hết chứ.

Nhưng… nó vẫn thích thằng Dương, thích rất nhiều.

Thiên đứng sau lưng nó, cứ đứng như thế mà không nói lời nào cả.

Bài hát cuối cùng kết thúc cũng là lúc mở màn cho thứ học sinh chờ đợi suốt đêm nay: lửa trại.

Học sinh chen nhau đứng vòng quanh đống gỗ lớn mà thầy cô đã chuẩn bị. Tất cả các tế bào trên cơ thể nó đều như đang gào thét, hưng phấn. Lần đầu tiên được cắm trại mà, nên nó vui lắm. Nó đưa mắt tìm kiếm hình bóng thằng Dương trong đám đông, nhưng đèn lúc này đã tắt để nổi lửa, nó lạc giữa biển người mất rồiiii. Cứu mạng!

Những đứa nhỏ con như nó mới hiểu được quá trình chen lấn cực khổ đến nhường nào, ngay lúc nó sắp ngạt thở đến nơi thì một bàn tay to chụp lên vai nó.

Nó hớn hở quay mặt lại, sau đó không khỏi thất vọng.

“Thiên hả?”

“Ừa, tui nè.”

Thôi thì… gặp người quen giữa đám đông xa lạ cũng là may mắn rồi.

Ánh lửa đột nhiên bùng lên ở một gốc cây làm nó giật mình, sau đó nhanh như chớp lan qua một gốc cây khác, chạy vòng trên đỉnh đầu bọn nó, sáng bừng. Tiếng ồ ồ vang lên liên tục biểu hiện sự ngạc nhiên của các học sinh. Cuối cùng, ánh lửa trượt dài theo một sợi dây dẫn rồi chạy xuống giữa đống gỗ lớn. Khuôn mặt nó theo đó cũng bừng sáng lên, nó ngây ngất mở to mắt.

Đột nhiên, Thiên trở tay nắm cổ tay nó, không thông báo trước mà kéo nó chạy đi. Nó giật mình nhận ra đám đông đang cùng nhau chạy vòng quanh đống lửa lớn kia, cười đùa vui vẻ vô cùng.

“Giang đi theo tui nè.”

“À, hả?”

Nó vừa chạy theo bước chân Thiên, vừa ngoái đầu nhìn quanh, vẫn cố tìm thằng Dương cho bằng được. Thậm chí còn suýt làm rơi dép vì có ai đó đạp trúng chân nó.

Thầy bắt cho bọn nó một bài hát, cả bọn hú hét theo, vẫn đang bận rộn đi vòng vòng đống lửa lớn.

Thiên đang hát đang vui thì chợt dừng lại làm nó không phản ứng kịp, xém tí nữa đập mặt vô lưng cậu ta.

Nó ló đầu ra dòm, thấy thiếu niên tóc vàng đang nhăn nhó nhìn nó, rồi đưa tay ngoắc ngoắc.

“Qua đây.”

Gần như trong chớp mắt, nó đã cảm nhận được vòng tay của Thiên siết chặt lại, sau đó nhanh chóng nới lỏng ra.

Nó mím môi, từ từ đi lướt qua Thiên, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.

“Xin lỗi ông nha. Tui đi với thằng Dương đây.”

Nó còn chưa đi được ba bước, Dương đã vụt lên trước cầm tay nó rồi hỏi:

“Mệt chưa?”

Dương nhìn nó chằm chằm làm nó vô thức gật đầu. Cậu thở dài rồi đưa một tay chặn mấy người đang lao ầm ầm về phía này, một tay kéo nó chui ra ngoài. Lúc hai đứa thoát khỏi “vùng nguy hiểm” thì đầu tóc đã rối bù. À, hình như tóc nó rối từ lúc bị đẩy tới đẩy lui trong đó cơ.

Điều hòa hơi thở xong, Dương mới từ tốn đưa tay vuốt lại tóc cho nó.

“Sao không chờ tao xuống mà chui vào trong đó rồi?”

Giang vừa kéo mấy sợi tóc rối vừa bực mình nói:

“Mày hát xong chui vô cánh gà làm cái quỷ gì ai biết? Lâu quá mà.”

Dương sờ sờ đầu mũi, có tí ngượng: “À…”

Cậu đâu biết Ngọc lại lên cơn gì, cứ bảo có chuyện muốn nói rồi nhây nhây đến tận lúc người ta tắt đèn. Thật ra con trai cũng rất nhạy cảm, cậu thừa biết Ngọc thích mình. Chẳng qua cái thích này hời hợt như lúc người ta đói bụng, ăn gì cũng cảm thấy ngon miệng ấy. Nhưng lúc no rồi sẽ ngán, sẽ chán ngấy luôn cho xem. Cái Ngọc cần là một chút nổi tiếng, một chút tự hào khi cưa được cậu, chứ không phải tình cảm của cậu. Con nít mà, rất dễ xiêu lòng trước những anh chàng trông hơi bảnh một tí.

Cậu nhìn Giang, thấy nó đang liếc mình rồi cằn nhằn như bà cô già:

“Tại mày đi lung tung, đông như này sao tao tìm được? Tao quăng điện thoại cho con Trinh giữ rồi.”

Dương dừng động tác vuốt tóc cho nó, cứ vậy mà cầm lọn tóc dài ngang vai của nó đùa nghịch. Cái không khí ồn ào xung quanh cũng không ảnh hưởng tới hai đứa chút nào. Cậu nghiêm mặt nhìn nó:

“Thật ra tao không thích mày đi với thằng khác. Đặc biệt là thằng Thiên.”

Thịch.

Dường như nó nghe thấy tiếng tim mình chệch nhịp, ảo tưởng là rất không ổn, nhưng nó vẫn không kiềm được mà hỏi:

“Mày đang thả thính tao đấy à?”

“Ừ.”

Dương chợt cười, nụ cười dịu dàng như làm tan chảy trái tim nó, từng chút một in sâu vào trong tâm trí nó.

Cậu khẽ nháy mắt, nói một câu khiến đầu óc nó trong phút chốc đảo lộn.

“Tao chỉ thả thính mình mày thôi.”

T-t-thằng này đang nói giỡn đúng không? Hình như lỗ tai nó có vấn đề rồi. Hoặc là… thần kinh chập mạch đâu đó nên sinh ra ảo giác? Hu hu… Trường hợp xấu hơn, có lẽ thằng Dương lại trêu nó nữa. Nó mím chặt môi mà cơ mặt run run như sắp khóc. Thật tình điên rồi mới vì câu nói này mà cảm động.

Phát hiện thằng Dương cứ nhìn nó chằm chằm làm nó thở không nổi, phải quay mặt sang một bên, giả vờ như đang ngắm lửa trại. Dù phía đó mọi người có la hét ầm ĩ cỡ nào, nó vẫn nghe được tiếng tim mình đang đập bùm bụp trong lồng ngực, cả tiếng hít thở đều đều của cậu bên tai nữa. Hai đứa… gần quá!

Không biết từ lúc nào, thiếu niên cao lớn trước mặt đã rút ngắn khoảng cách với nó, chỉ cách chừng hai mươi xen-ti-mét. Giống như là sấm sét giữa trời quang, nó sợ hết hồn, vô thức lùi lại một bước. Dương cười, cũng tiến lên một bước.

Rồi đột nhiên, Dương cúi người ôm trọn lấy thân hình nhỏ bé của nó, thật nhẹ nhàng. Khoảnh khắc ấy, cậu gần như không kiểm soát được hành động của mình. Cánh tay đang đặt sau gáy Giang hơi run lên, cậu nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu. Giờ chưa phải lúc, cậu đã hứa với chú Tư không được yêu đương bậy bạ trước khi vào cấp ba, đúng chứ? Nhưng mà phải công nhận cái cảm giác mềm mềm trong ngực làm cậu không nỡ buông nó ra. Mùi sunsilk tím trên tóc nó thật sự rất đặc biệt, rất riêng.

Giang bị tấn công bất ngờ nên cũng ngơ ngác, cứ để Dương ôm như vậy một lúc lâu mà không nhúc nhích. Màn tiếp theo có phải là tỏ tình không? Giống như trong phim truyền hình Hàn Quốc? Hồi nhỏ giờ cũng ôm nhau lăn lộn, cào cấu đủ kiểu rồi, nhưng chưa bao giờ cậu ta thật sự nghiêm túc như lúc này. Nó lấy hai tay úp lên mặt mình, lỗ tai vì ngại mà từ từ ửng đỏ.

Đang lúc nó tưởng tượng linh tinh cả lên thì ai ngờ Dương lại dùng sức vỗ bôm bốp lên lưng và đầu nó. Đau thấu trời xanh! Giọng cậu rõ thèm đánh:

“Ôi coi con cún nhỏ đang đớp thính nè. Thương ghê chưa.”

Vừa nghe xong câu nói đó, tâm trạng vui vẻ và chờ mong của nó chợt bay biến, trong chớp mắt chuyển sang chế độ nguy hiểm.

“Mày giỡn mặt à?”

Giang gằn giọng, cố gắng kiềm chế chính mình để không há mỏ đớp cho thằng Dương một phát. Bởi vì nó đang úp mặt vô ngực cậu ta, nên nó mà cắn người thì chắc chắn sẽ cắn trúng bộ phận nhạy cảm nhất – dzú. Tự trọng! Giang à, mày phải có lòng tự trọng!

Ngoài bố mẹ ra, không ai hiểu rõ tính tình nó bằng Dương. Cậu vừa nghe ra mùi giận dữ từ trên người cô bạn thân là thành thật giơ hai tay lên trời liền, sau đó lúng túng đáp:

“Đầu hàng, tao đầu hàng! Đừng cắn!”

Tuy ngoài mặt thì nó làm như bực mình giơ giơ nắm tay lên trước mặt cậu, nhưng trong lòng lại sung sướng muốn phi lên mây luôn.

Dư âm vẫn còn đó, cảm xúc của nó vẫn đang chìm trong cái ôm ấm áp của Dương. Bây giờ nó đã có thêm chút lòng tin vào việc thằng Dương thích nó rồi. Bởi vì sao chưa dám khẳng định? Vì đám thanh niên thời nay là một lũ chuyên cư xử tốt với tất cả mọi cô gái chứ sao! Giống như một con nhện độc giăng tơ lung tung khắp nơi vậy, chỉ chờ con mồi sa bẫy là nhảy ra ăn thịt ngay. Nói không chừng nó cũng là một trong số những nạn nhân bé nhỏ xấu số đó. Hoa càng đẹp càng độc, nhện càng nhiều màu sắc và sặc sỡ thì càng phải đề phòng.

Nó sờ sờ hai má đang nóng bừng của mình, cảm thấy bất lực quá. Chỉ cần một cử động nhỏ của Dương cũng đủ làm nó mơ tưởng lung tung beng rồi. Liệu… nó có nên nhân cơ hội này tỏ tình luôn không?

Đôi mắt đen láy khẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp như tạc khiến bao đứa thèm thuồng của thằng Dương. Xem đi, mắt sâu hút hồn, mũi cao thẳng và nhỏ gọn chẳng khác gì đi phẫu thuật thẩm mỹ, môi thì hồng hào không cần son phấn. Trước đây nhỏ Trinh khăng khăng Dương là gay nó còn chẳng tin, nhưng giờ nhìn kĩ cũng có khả năng lắm. Nó không kì thị, ngược lại cảm thấy họ rất vui tính và dễ gần, nhưng không ai mong crush của mình cũng thích con trai cả. Nếu thật vậy thì cơ hội của nó sẽ chạy ngược về số không còn gì?

Nó hít một hơi đầy, cố gắng kiềm chế cho mình bớt run. Vậy mà vẫn sợ câu trả lời của Dương sẽ tổn thương nó. Thậm chí lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, nó vẫn muốn đem thứ tình cảm sâu kín trong lòng phơi bày cho cậu ta thấy. Đã thích lâu như vậy rồi còn giấu làm gì?

Giang cứ đứng đực ra đó suốt hai phút đồng hồ, rồi mới hành động.

“Dương này, tao…”

“Suỵt!”

Nó còn chưa nói hết câu đã bị Dương chặn miệng, cậu đặt ngón trỏ trước môi làm động tác giữ im lặng rồi cười bảo:

“Tao biết mày định nói gì, nhưng tụi mình còn nhỏ lắm. Hơn nữa…”

Dương đang nói chợt thấy cô nàng xoay người, một tay giơ lên trước mặt cậu như muốn chặn ngang câu nói.

“Dừng!”

Giang mím môi, thở dài một hơi, sau đó đi nhanh về phía trại, cuối cùng từ đi chầm chậm chuyển sang vắt giò lên cổ mà chạy.

Chờ đến lúc Dương phản ứng lại, Giang đã cách xa cả mấy mét, nhỏ chạy tới chỗ bậc thang đột nhiên loạng choạng suýt vấp ngã làm cậu sợ hết hồn. Trời đất! Cậu còn chưa kịp giải thích! Kiểu gì cô nàng cũng nghĩ là cậu từ chối khéo nên mới… Dương lớn chừng này đã đi guốc trong bụng nó ra bao nhiêu lần, còn chưa hiểu nó sao? Cậu nhanh chóng đuổi theo, do chênh lệch chiều cao nên cậu chỉ cần tăng tốc một chút đã bắt được cổ tay cô nàng, thiệt tình khó khăn lắm mới dừng lại được. Hai đứa mà chạy nhanh chút nữa chắc ôm nhau lăn ra đo đất mất rồi.

“Từ từ đã. Sao lại chạy?”

Giang nghe cậu nói xong không trả lời mà đứng đó thở dốc, ngay cả mặt cũng chẳng thèm quay lại. Cậu cảm nhận được sự run rẩy của Giang…

“Tao đau bụng.” Giọng Giang không giống bình thường, nghe như là đang nghẹn.

Dương bực mình túm vai Giang, xoay người cô nàng lại.

“Đau bụng thật à?”

Tưởng cô nàng sẽ khóc chứ? Nhưng không, chỉ là sắc mặt hơi tái một chút.

Giang thì lúc này khổ không biết để đâu cho hết! Đau bụng quá! Hình như… hình như bà dì đến thăm! Dâu mùa này rụng sớm? Đúng là thảm của thảm. Dù sao nó cũng khá trâu bò, nên sợ thì sợ chứ có bị từ chối cũng không đến mức giận dỗi khóc lóc đâu. Chẳng qua, nó đang đứng thì thấy bên dưới… có gì đó không ổn.

“Dù tao với mày cực kì thân thiết nhưng nói ra lời này tao vẫn rất ngại! Mày đi xin băng vệ sinh giúp tao được không?”

Dương chớp mắt liên tục, gần như không tin vào tai mình. Bảo cậu vác khuôn mặt đẹp trai này đi… xin… cái đó đó? Chẳng thà bảo cậu nhảy sông tự vẫn còn hơn! Nhưng nhìn Giang như sắp khóc, cậu không thể làm gì khác…

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!