Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Người Cô Đơn

“Được rồi, nói rồi đấy!”

Trương Mạn hắng hắng giọng, khôi phục lại giọng nói như bình thường, lấy cà phê trêи bàn uống một hơi cạn sạch: “Tại sao em không muốn nghe điện thoại?”

Cố Hàn Yên dùng thìa khuấy cốc cà phê, trầm mặt nói: “Không muốn thì không nghe thôi.”

Trương Mạn khẽ rêи một tiếng: “Thôi dẹp đi, vô duyên vô cớ không muốn nghe là sao, mà này, người đó rốt cuộc là ai vậy, sao nghe giọng hơi quen quen, từa tựa, từa tựa…..à đúng rồi, nghe giống giọng Vũ Khởi!”

“Là em ấy đó.”

“?” Trương Mạn giật nảy cả mình, giơ chân đá cô một cái dưới gầm bàn: “Sao em xấu thế, Vũ Khởi gọi đến em không bắt máy thì thôi, lại còn bắt chị nghe giùm. Chị tưởng có người làm phiền em mới ra vẻ dữ tợn với người ta, giờ thì hay rồi! Mà quan hệ hai đứa không phải rất tốt sao?”

“Không có gì đâu, gần đây có chút không vui.”

“Thôi đi, làm gì chỉ có chút không vui, theo chị thấy là rất nhiều thì có! Mà nếu em đã không để ý gì đến người ta còn đặt nickname kỳ quái như thế làm gì? Xem nào…. “love” cơ đấy?”

“Liên quan gì đến chị, trả điện thoại cho em.”

“Không trả!” Trương Mạn duỗi thẳng cánh tay, giơ cao lên, “Vừa ai mới ngang ngạnh một hai bắt chị nghe điện thoại cho bằng được, đừng hòng qua cầu rút ván, Cố Hàn Yên, nói nhanh cho chị biết, hai người là thế nào?”

“Thế nào là thế nào, trả điện thoại cho em nhanh lên!”

“Không trả, em không nói thì còn lâu mới trả!”

Trương Mạn vừa nháo nhào vừa siết chặt điện thoại né tránh Cố Hàn Yên muốn cướp lại, làm Cố Hàn Yên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Có trả cho em không thì bảo!?”

“Em lại đây đi, lấy được thì chị trả cho em, hahaha!” Trương Mạn nắm điện thoại, đắc ý cười haha. Nhưng đang cười đấy đột nhiên ngậm chặt miệng, vẻ mặt chết trân, Cố Hàn Yên nhân cơ hội cướp lại điện thoại, trừng mắt với Trương Mạn mới phát hiện vẻ mặt cô có vẻ kỳ lạ, quay mặt nhìn sang phía ngoài chỉ thấy Tô Vũ Khởi đang đứng sát ngoài cửa sổ, hai người chỉ cách nhau một lớp kính thủy tinh.

Đôi mắt Tô Vũ Khởi càng ngày càng đỏ, không nghĩ đến người mình muốn gặp thì ra đang ở gần đây, người ta vừa cười vừa giỡn, nhàn nhã uống cà phê với người khác nhưng chút thời gian nhận điện thoại của mình cũng không có!

Cố Hàn Yên không ngờ Tô Vũ Khởi đột nhiên xuất hiện, sững sờ ngay tại chỗ, chỉ có Trương Mạn kịp hồi thần phản ứng trước tiên, vội vàng đứng lên, kéo cửa kính đi ra ngoài, ngập ngừng giải thích: “Vũ Khởi, sao em lại ở đây? Chuyện lúc nãy, chuyện lúc nãy chị không biết là em, còn tưởng ai đó gọi điện thoại phá, em đừng giận nhé, Hàn Yên không phải cố ý lơ em đâu, em ấy chỉ muốn chọc em thôi…”

“Không, không có gì..” Tô Vũ Khởi lắc lắc đầu, vốn muốn cười một cái nhưng mặt mày cứng ngắc, âm thanh không khống chế được nghẹn ngào trong cổ họng. Lúc này cô đột nhiên có cảm giác không đất dung thân, vì sao mình lại thấy cảnh này làm gì? Nếu không thấy thì không cảm thấy mọi chuyện đột nhiên khó khăn đến thế này!

Nước mắt chực chờ rơi xuống, cô không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình liền xoay người bỏ đi, Trương Mạn vội vàng kéo cô lại: “Vũ Khởi em chờ một chút!”

Trương Mạn quay đầu về phía cửa kính, gõ thật mạnh mấy lần, dùng khẩu hình gào lên với Cố Hàn Yên vẫn còn đang đứng nguyên trong đấy: “Cố Hàn Yên em còn đứng đó làm gì, đi ra đây giải thích nhanh lên!”

Trương Mạn ở bên này gấp như lửa đốt, Cố Hàn Yên ở bên kia chẳng khác gì bị người điểm huyệt, đứng yên không nhúc nhích. Bên trong quán cà phê có nhiều người tò mò đều nhìn sang phía này, Tô Vũ Khởi nhìn thẳng vào Cố Hàn Yên một cái, sau đó tránh qua Trương Mạn chạy mất.

Cố Hàn Yên bị cái nhìn này làm cho chấn động, trong đó chất chứa dày đặc đau xót và khổ sở, còn có tràn ngập nước mắt! Cô hối hận rồi, hối hận không nên đối xử với Tô Vũ Khởi như thế, hối hận vì đã không nhận điện thoại của em ấy!

Trương Mạn gọi cô mãi không được, bực bội đi vào quán cà phê khởi binh vấn tội: “Hàn Yên, em bị làm sao vậy? Bây giờ thì hay rồi, em ấy hoàn toàn hiểu lầm! Hai đứa em có giận dỗi thế nào đi nữa em cũng không thể ngay lúc này không để ý gì đến người ta, làm em ấy lúng túng đến thế. Nhất định Tô Vũ Khởi sẽ cho rằng chúng ta hợp tác trêu đùa em ấy!”

Cố Hàn Yên hoảng hốt ngồi phịch xuống, nhìn chằm chằm cốc cà phê trước mặt đã nguội lạnh, thầm thì nói: “Có phải em cư xử như thế là rất quá đáng không?”

“Lại còn nói, đâu chỉ quá đáng, là vô cùng quá đáng! Em nói đi, rốt cuộc hai người các em là thế nào?”

Cố Hàn Yên im lặng một hồi, cuối cùng mở miệng đáp: “Giống như chị nghĩ.”

“Giống chị nghĩ? Em trả lời kiểu gì thế?”

“Không phải chị biết chuyện của Kiều Hi sao? Em và Vũ Khởi, cũng giống như Kiều Hi vậy.”

Trương Mạn hiểu rõ rồi, lập tức oán giận: “Giỏi ghê nhỉ, Kiều Hi cũng dám gạt chị! Còn em nữa, cả hai người chị đều xem là chị em thật, hai người lại ngầm tư thông gạt chị ra ngoài!”

“Là em bảo Kiều Hi đừng nói với chị, em thấy ngại, cảm giác bị người quen biết không dễ chịu chút nào!”

“Em và Vũ Khởi ở bên nhau từ bao giờ?”

“Từ lâu rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Hi, tụi em đã ở bên nhau.”

“Chị nói rồi mà, hừ, nhìn em gian lắm, lại còn không thừa nhận, nếu không phải bởi vì có Kiều Hi làm tiền lệ chị cũng không đoán ra hai đứa có gì với nhau. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Giờ quan trọng là hai người bình thường quan hệ tốt lắm mà, sao bỗng nhiên lại ra nông nỗi này?”

Cố Hàn Yên u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có lẽ cô ấy yêu người khác rồi.”

“Cái gì?” Trương Mạn vô cùng hoài nghi: “Chị không nghe lầm chứ, vừa Vũ Khởi biểu hiện thế nào chị và em đều thấy rõ ràng mà, có chút nào giống như đã yêu người khác đâu? Em làm như vậy là xúc phạm em ấy rất nặng nề! Ai nói với em Vũ Khởi yêu người khác?”

“Em tận mắt thấy, còn giả được sao?” Cố Hàn Yên cười khổ: “Hôm sinh nhật em ấy, em xin nghỉ ở nhà định cho em ấy một niềm vui bất ngờ. Trùng hợp hôm đó Vũ Khởi có liên hoan với đồng nghiệp bên ngoài, em ở nhà đợi rất lâu Vũ Khởi vẫn chưa về, không yên tâm nên gọi điện thoại kiếm nhưng không ai bắt máy, sau đó thì điện thoại tắt máy luôn, em quyết định đi tìm Vũ Khởi. Không tìm được người, em vừa lo lắng vừa sợ Vũ Khởi có chuyện, đồng nghiệp của em ấy ăn xong đều đi hết rồi, chỉ thiếu có mình Vũ Khởi thôi. Em ở trong quán rượu tìm tới tìm lui, phòng nào cũng đến… chị có biết cuối cùng em nhìn thấy gì không?” Giọng của Cố Hàn Yên khẽ run lên: “Vũ Khởi… vậy mà đang cùng một người đàn ông khác thân mật, ôm ôm hôn hôn..”

“Em xác định người em nhìn thấy là Vũ Khởi?”

“Nếu không phải cô ấy thì còn ai vào đây? Giọng cười của cô ấy làm sao em nghe lầm được! Em bỏ đi nhưng Vũ Khởi không thèm đuổi theo, em cũng không biết em đã về đến nhà bằng cách nào nữa, em chờ Vũ Khởi về sẽ giải thích với em, nhưng chờ cả một đêm cũng chẳng có ai trở về! Ngày hôm sau còn làm như không có chuyện gì xảy ra, nói dối với em uống say rồi qua đêm ở nhà đồng nghiệp, lúc về nhà đến cả giày cũng đổi một đôi khác, chị nói xem, đồng nghiệp không phải người đàn ông kia thì còn có thể là ai?”

Trương Mạn nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên một lúc: “Đến bây giờ Vũ Khởi cũng chưa giải thích gì với em sao?”

“Cô ấy chỉ nói không phải như em nghĩ, còn lại không nói gì cả…” Cố Hàn Yên cười gằn: “Nếu như không có gì tại sao không thể giải thích rõ ràng với em?”

“Vậy em có từng nghĩ hôm đó liên hoan, liệu có phải Vũ Khởi uống say bị người khác lạm dụng không?”

Cố Hàn Yên ngây ngẩn cả người, lập tức lắc đầu nói: “Không thể.”

“Sao lại không thể? Trêи đời này thiếu gì người biết mặt không biết lòng, thừa dịp uống rượu cái gì cũng dám làm. Em nhớ kỹ lại xem ngày hôm sau Vũ Khởi về nhà có gì khác thường hay không? Nếu như tình cảnh ngày hôm đó chính là em ấy uống say bị người ta lạm dụng.. nhưng em lại vì hiểu lầm bỏ đi.. Nếu quả thật như vậy thì hai người không chỉ là hiểu lầm đơn giản vậy đâu!”

Cố Hàn Yên bị dăm câu nói của Trương Mạn làm cho bất an, thật tình cô không nghĩ đến khía cạnh này. Lẽ nào mình thật sự nghĩ sai rồi sao?

Cô bắt đầu hồi tưởng lại các biểu hiện của Tô Vũ Khởi sau khi về nhà, cô nhớ lại giọng nói hoảng loạn của Tô Vũ Khởi lúc điện thoại cho cô, nhớ đến mặt mày Tô Vũ Khởi đỏ hoe nói với mình mọi chuyện không phải như vậy, nhớ đêm đó Tô Vũ Khởi xin mình ôm em ấy! Nếu như sự thật là đêm đó Vũ Khởi uống say mất kiểm soát, mình bỏ đi tạo cơ hội cho người khác thương tổn Tô Vũ Khởi, vậy cô làm sao đối mặt với tình cảm giữa hai người?

Càng nghĩ nhiều càng sợ sệt, vừa lúc nãy mình còn tổn thương cô ấy thêm một lần nữa! Nếu loạt giả thiết là là thật, vậy hành động này chính là xát thêm muối vào vết thương của Tô Vũ Khởi…

“Bây giờ mặc kệ cái gì đi nữa, chị thấy em nên tìm Vũ Khởi nói cho rõ ràng. Đừng nói những cái khác, thái độ hôm nay của em với Vũ Khởi, em nên nói xin lỗi! Hàn Yên, tính tình của em chị biết, cả ngày chỉ biết lo cho công việc, cuộc sống thì cứ mặc kệ, đến lúc bận rộn thì cái gì cũng quên, bản chất em cũng không phải người chu đáo nữa! Có nghi vấn gì em cứ hỏi thẳng là được, ai cũng có lòng tự ái hết huống hồ là con gái. Nếu em gây tổn thương cho người ta, còn ai dám chủ động nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra?”

Trương Mạn lo lắng chốt hạ một câu: “Hy vọng mọi chuyện không đến mức như chị nghĩ.”

Cố Hàn Yên đứng lên đi hai bước lại quay trở lại, Trương Mạn thấy dáng vẻ cô không biết đi hay ở, cực chẳng đã cũng đứng lên đẩy cô đi ra ngoài.

“Em còn suy nghĩ gì nữa, nhanh đuổi theo đi. Đừng để chuyện hiểu lầm càng lúc càng lớn, muốn giải quyết cũng không giải quyết được! Có thể em ấy vẫn đang chờ em đến cho một cái ôm an ủi! Đi tìm nhanh đi! Hỏi cho rõ là chuyện gì đã xảy ra!”

“Em biết… nhưng mà…em nên nói thế nào?” Cố Hàn Yên quay đầu lại: “Em, em chưa từng nghĩ theo chiều hướng này, nếu như, nếu quả thật đúng như thế, em biết đối mặt với Vũ Khởi như thế nào?”

“Chị chỉ giả thiết thôi mà, hy vọng mọi chuyện không đến mức hỏng bét như thế! Giờ mặc kệ thế nào em cứ đi hỏi cho rõ ràng đi, nếu như không phải thì em ấy bây giờ cũng cần sự ấm áp của em mà! Đi nhanh đi!”

Cố Hàn Yên gật đầu, chạy theo hướng Tô Vũ Khởi bỏ đi. Vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vũ Khởi nhưng cô ấy không bắt máy, hoàn toàn như trong dự liệu. Lúc này Cố Hàn Yên vừa hổ thẹn vừa lo lắng, cô cảm thấy bản thân quá hồ đồ rồi, sao có thể nhẫn tâm đối xử với Vũ Khởi như thế! Bây giờ, cô chỉ hy vọng có thể mau chóng tìm thấy Tô Vũ Khởi.

———————

Tô Vũ Khởi không biết mình đã chạy bao lâu, chạy đến mức hai chân đã nhũn ra, đến lúc nhịp tim đập đến mức khó chịu mới ngừng lại. Cô mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đây ngựa xe như nước trêи đường nhưng nào có vẻ mặt mà cô hằng quen thuộc.

Gương mặt hứng chịu gió lạnh đến tê dại, đến lúc này nước mắt mới chịu lăn dài, Tô Vũ Khởi ngồi sụp xuống bên lề đường, vùi mặt vào gối, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người đi đường để nước mắt tùy ý rơi. Không có cái lạnh nào có thể so sánh được sự lạnh lùng của Cố Hàn Yên đối vối cô, cũng không có bất luận nỗi đau nào có thể hơn được sự ngờ vực của người cô yêu!

Cô cứ tưởng hai người đã ở bên nhau đủ lâu, tình cảm đã đủ vững chắc, cô đối với cô ấy cũng đã dâng hiến đủ đầy để Cố Hàn Yên hiểu rõ trái tim cô! Nhưng không, phần tình cảm này nhìn lại vẫn mong manh là vậy, yếu đuối đến mức không thể lĩnh trọn một đòn! Cố Hàn Yên có thể mặc kệ bỏ lại mình ở quán rượu chẳng cần quan tâm, có thể lạnh nhạt chất vấn hờ hững trào phúng, nhưng sao có thể không kiêng dè chút nào thương tổn người yêu cô!

Dựa vào cái gì? Tất cả những chuyện này đều do bởi vì mình quá yêu cô ấy sao? Trái tim của cô ấy đến cùng là có bao nhiêu phần cho cô? Có còn ở đây bên cô hay không?

Đã bao lâu cô không còn nghe thấy những lời thầm thì bên tai, đã bao lâu không còn cảm nhận được chiếc ôm ấm áp, đã bao lâu không còn nhìn thấy ánh mắt dịu dàng… Tô Vũ Khởi không biết sự kiên trì của cô có còn ý nghĩa hay không, cô ở tại đây chỉ đang đợi một câu nói, một ánh mắt nhưng mà người kia vẫn không hiểu, hay có phải cô đã quá cưỡng cầu hay không?

Nghe được Kiều Hi nói cô ấy vì mình chuẩn bị sinh nhật, bao nhiêu oan ức và bất an đã được cảm động thay thế, Tô Vũ Khởi cho rằng giờ đây cô có thể dũng cảm đối mặt với sự hiểu lầm của Cố Hàn Yên, nói ra hết sự thật. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng ấy, cô lại khước từ… Tô Vũ Khởi không có dũng khí nói với một Cố Hàn Yên xa lạ như vậy chuyện đã xảy ra, cô không muốn bản thân giống như một phạm nhân làm sai chuyện phải đối mặt với ánh mắt xét xử!

Quay đầu lại nhìn sang bên kia đường, lui lui tới tới rất nhiều người nhưng không có cô ấy. Cố Hàn Yên không đuổi theo cô. Có phải lúc cô rời đi Cố Hàn Yên vẫn như không có gì xảy ra, đứng nguyên ở đó nhìn theo?

Mất mác biến thành thất vọng, đến cuối cùng còn lại chỉ là sự vô vọng. Tô Vũ Khởi cúi đầu, giấu gương mặt trong lòng bàn tay, không để ai thấy vẻ mặt của mình. Cô chạy không nổi nữa, cũng không muốn chạy, lồng ngực khó thở làm cho cô không kìm được nước mắt tuôn rơi.

Trêи vai đột nhiên có ai đó vỗ vào, mặt Tô Vũ Khởi đầy nước mắt nghiêng đầu sang chỗ khác, hy vọng lại quay về thay cho thất vọng.

“Vũ Khởi, là cậu thật à!”

Lý Hinh há hốc mồm nhìn Tô Vũ Khởi đang ngồi xổm trêи mặt đất, dáng vẻ nhu nhược làm cho người khác đau lòng: “Cậu làm sao ra đến nông nỗi này, đã xảy ra chuyện gì?”

Tô Vũ Khởi nhanh chóng lấy tay ra chùi nước mắt, khịt khịt mũi: “Không có gì, tớ không sao.”

“Không sao? Con mắt đỏ rần vậy rồi còn nói không sao?”

Lý Hinh chịu đựng cơ thể trêи đôi giày cao gót năm phân, ngồi xuống với Tô Vũ Khởi, đau lòng xoa mặt cô: “Sao lại khóc đến mức này, nói cho tớ nghe đi, có phải Cố Hàn Yên ức hϊế͙p͙ cậu không?”

“Không phải, cô ấy không có bắt nạt tớ.” Tô Vũ Khởi xoa xoa mắt: “Tớ, tớ khóc là vì…vì chuyện công việc, Hàn Yên không có biết…”

Lý Hinh hoài nghi hỏi: “Thật à?”

“Ừ thật mà, tớ không có lừa cậu.” Tô Vũ Khởi gật đầu, thút thít nói: “Tớ bị sếp mắng.”

“Vậy sao lại chạy đến đây?”

“Hôm nay tớ không có đi làm, cô ấy đi với bạn… tớ đi giải sầu một mình..”

“Cái đồ ngốc này, có khổ trong lòng phải nói với Hàn Yên chứ! Tự mình giấu cái gì mà giấu! Cái kiểu của cậu như thế này làm sao tớ yên tâm được?”

“Xin lỗi… làm cậu lo lắng rồi..”

“Tô Vũ Khởi, sau này mà cậu nói năng kiểu này nữa, tớ sẽ không thèm quan tâm đến cậu.”

Lý Hinh trừng mắt lên, sau đó ôm cô vào lòng: “Muốn khóc thì khóc đi, tớ ở đây với cậu, nhé?”

Tô Vũ Khởi hít một hơi thật sâu, vì sao những lúc mình khổ sở nhất, người đồng ý ôm mình chỉ có một mình Lý Hinh?

“Tớ không sao đâu, tớ không sao thiệt mà..”

“Ngốc quá đi, sau này muốn khóc thì đến tìm tớ, khóc bao lâu cũng được. Trời lạnh thế này khóc ở ngoài đường làm gì, đông cứng lại chỉ làm đau lòng người khác thôi!” Lý Hinh kéo cô lên, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn của cô: “Cậu ở đây khóc bao lâu rồi? Tớ gọi điện thoại bảo Hàn Yên đến đón cậu.”

“Không được!” Tô Vũ Khởi giữ tay cô lại, Lý Hinh buồn bực hỏi: “Tại sao?”

“Tớ không muốn để cô ấy thấy tớ chật vật thế này.. Cậu gọi cô ấy tới đây, thấy mặt tớ như vậy thế nào cũng hỏi tớ có chuyện gì.” Tô Vũ Khởi nói dối, cô biết tính khí của Lý Hinh. Nếu để Lý Hinh biết Cố Hàn Yên vì sao lãnh đạm cô bao lâu nay, nhất định sẽ tìm Cố Hàn Yên liều mạng. Cô không muốn để Lý Hinh nghĩ xấu về Cố Hàn Yên.

“Cậu đúng là xem người yêu như sinh mạng rồi! Cái này cũng không được cái kia cũng không xong, vậy giờ cậu muốn thế nào?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!