Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Người Cô Đơn

“Cô chú uống nước đi ạ, chắc chút nữa Hàn Yên mới về.”

Cố Hữu Quyền vội vàng quơ quơ tay: “Không sao cứ từ từ thôi, có một mình cháu ở đây cũng được mà. Con gái của cô chú lúc nào cũng vậy hết, chả mấy khi đúng giờ đâu, nếu không phải muộn thì cũng là có việc đột xuất, muốn ép nó đi đúng giờ cũng bó tay. Đôi khi nó còn hay nổi cáu linh tinh nữa, hai đứa ở chung nó có bắt nạt cháu không?”

Tô Vũ Khởi cười cười: “Làm gì có ạ, Hàn Yên rất tốt, cũng rất giỏi.”

Cố Hữu Quyền vui vẻ liếc mắt nhìn Hàn Tuệ: “Con nhóc kia mà có mặt ở đây, nghe người ta khen nó như thế thể nào mũi cũng phồng to như quả cà chua.”

Hàn Tuệ nhìn chằm chằm Tô Vũ Khởi một lúc rồi hỏi dò: “Vũ Khởi, cháu có người yêu chưa?”

Tô Vũ Khởi hơi sửng sốt, sau đó gật đầu bảo: “Cháu có.”

Hàn Tuệ thất vọng: “Có bạn trai rồi à? Cô còn tưởng chưa có thì cô đứng ra giới thiệu cho. Hàn Yên có một người anh họ, điều kiện gia đình tốt lắm, nó cũng có bản lĩnh…”

“Thôi thôi, bỏ cái tật ngày nào cũng giới thiệu hết người này đến người kia đi. Bà định chuyển nghề bà mai sao. Vũ Khởi xinh thế này sao không có bạn trai được? Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà!”

Hàn Tuệ cụt hứng bảo: “Tôi chỉ hỏi qua qua thôi, ông to mồm thế làm gì?”

“Ừ ừ, thì thôi, tôi mặc kệ bà.” Cố Hữu Quyền nhún vai, gương mặt ôn hòa nói với Tô Vũ Khởi: “Bà cô này của cháu nhiệt tình có thừa, thích nhất là làm mai mối cho người ta. Cháu đừng để ý bà ấy chi cho mệt. Bạn trai cháu ở đâu, chắc thế nào cũng chăm lo cho cháu phải không? Làm con gái sướиɠ nhất là có người yêu chìu đó.”

“Bạn cháu là người bản địa, lớn hơn cháu một tuổi. Tính tình rất tốt, đối với cháu cũng rất tốt ạ.” Tô Vũ Khởi vừa trả lời vừa nhìn phản ứng của hai người họ. Nếu họ biết “bạn” trong lời của mình chính là con gái, lại còn là con gái của bọn họ, không biết hai ông bà sẽ cảm tưởng thế nào?

Hàn Tuệ gật gù: “Có người yêu đúng là rất tốt. Cứ nhìn con gái nhà cô đó, hai mươi bảy tuổi đầu mà vẫn còn một thân một mình, cháu nói xem, tuổi xuân con gái có bao nhiêu năm để hoang phí? Nó quen bạn trai mất bao nhiêu năm, nói chia tay là chia tay, làm cho cô giận chết đi được, thật tình, coi như bạn trai nó không tốt thì cũng thôi đi nhưng mà cô đã khuyên nhủ tận tình, nói nó cứ dắt về một đứa cho cô xem rồi cô tính cho. Nhưng mà nó hết nói đông lại nói tây, hoàn toàn lờ tịt. Vũ Khởi, hai đứa cháu chơi chung với nhau, cháu giúp cô lựa lời khuyên nhủ nó, cô muốn bồng cháu lắm rồi!”

“Chuyện này đâu có vội vàng được, con nó không thích cũng không ép con được. Bà có gấp cũng đâu còn cách nào.”

“Lúc nào cũng từ từ, từ từ thôi, vậy lúc nào mới gấp? Ông đừng có thuận theo nó!”

Tô Vũ Khởi nghe xong vừa lùng bùng vừa khổ sở, nếu Cố Hàn Yên ở bên cạnh mình thì không thể có con, liệu bọn họ có đồng ý không? Nhưng nghĩ đến Cố Hàn Yên sẽ có con với người khác, trong lòng cô đau nhói, chỉ mới nghĩ đã không cách nào chấp nhận được.

Mình chiếm đoạt con gái của bọn họ, họ có hận mình hay không…

Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên cửa bật mở. Tô Vũ Khởi quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Cố Hàn Yên được người dìu vào, dường như chân phải bị thương, trêи cằm còn có hai vết bầm tím.

“Hàn Yên!” Cô vội vàng đứng dậy đón đỡ: “Chị làm sao vậy?”

“Không sao không sao không sao, em đừng lo lắng.” Cố Hàn Yên nói liên tục ba cái không sao, biết chắc bộ dạng của mình thế này kiểu gì cũng dọa cô sợ: “Thang máy công ty bị hỏng, lúc chị đi xuống lầu không cẩn thận bị ngã, cổ chân bị trẹo thôi.”

“Sao con không cẩn thận gì hết vậy! Lúc đi không nhìn dưới chân à?” Cố Hữu Quyền xót ruột hỏi: “Để ba xem xem bị thương có nghiêm trọng không? Nếu cần thì đi bệnh viện xem?”

“Chỉ bị trật chút thôi mà, con xin nghỉ một hai ngày ở nhà là được, con không sao đâu, ba mẹ đừng lo lắng.”

“Bao nhiêu tuổi rồi còn không biết tự lo cho mình!” Hàn Tuệ trách cứ, sau đó liếc qua nhìn Trần Sâm vẫn đứng cạnh Hàn Yên nãy giờ, mắt sáng lên: “Đây là?”

“Cháu chào cô chú ạ.” Trần Sâm lễ phép chào: “Cháu là đồng nghiệp của Hàn Yên, chân của Hàn Yên không cử động được nên cháu đưa em ấy về. Hôm nay công ty có việc tăng ca đột xuất nên làm trễ nãi việc của Hàn Yên, em ấy sợ mọi người chờ nên bất cẩn té ngã.”

“Cháu đặc biệt đưa nó về đúng không? Ai ui, thực sự là cám ơn cháu.”

“Không có gì không có gì đâu ạ, tụi cháu là bạn mà.”

Trần Sâm giúp đỡ Tô Vũ Khởi dìu Cố Hàn Yên ngồi lên trêи ghế rồi nói: “Được rồi, người cũng đã về, cô chú, cháu đi đây ạ, không quấy rầy mọi người ở nhà liên hoan.”

“Vậy sao được, nếu đã đến phải ở lại ăn bữa cơm mới phải, cháu lại còn mới giúp Hàn Yên một tay.” Mặt mày Hàn Tuệ hớn ha hớn hở: “Lại đây, lại đây, ngồi xuống mau lên, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Cố Hàn Yên xen vào: “Mẹ, người ta còn có việc mà, mẹ đừng làm người ta trễ việc chứ.”

“Có chuyện gì cũng phải ăn cơm nước xong mới làm được chứ, mất bao nhiêu thời gian đâu, đồng nghiệp của con tên là gì?”

“Dạ, cháu tên Trần Sâm, cô gọi cháu Tiểu Trần là được.”

“À, Tiểu Trần, lại đây, ngồi ở đây với cô, bận chuyện gì thì ăn xong mới được đi.” Hàn Tuệ nhiệt tình kéo Trần Sâm ngồi xuống bên trái Cố Hàn Yên, mình thì ngồi xuống vị trí bên phải cô rồi để Tô Vũ Khởi ngồi kế bên cạnh mình.

Cố Hàn Yên rất không dễ chịu, cô đã mơ hồ nhìn ra có điểm không đúng: “Mẹ, con muốn ngồi cạnh bên Vũ Khởi.”

“Sao, ghét bỏ mẹ hả?”

“Không phải, Vũ Khởi chưa gặp ba mẹ bao giờ, con sợ em ấy ngại..”

“Không sao đâu, trước khi chị về em và cô chú đã tán gẫu nãy giờ rồi, cứ ngồi thế này được mà.” Tô Vũ Khởi miễn cưỡng cười cười, dù cho rất đau lòng rất lo lắng cho Cố Hàn Yên, cũng phải che giấu đi.

“Em chính là Tô Vũ Khởi?”

Trần Sâm cười với cô: “Anh thường xuyên nghe Hàn Yên nhắc tên em, em rất xinh.”

Tô Vũ Khởi khẽ gật đầu: “Cám ơn.”

Cơm nước lục tục mang lên, Hàn Tuệ lôi kéo Trần Sâm nói chuyện quên trời quên đất. Cố Hàn Yên nhìn Tô Vũ Khởi cách mình một người, bao nhiêu lời muốn nói nhưng không nói ra được. Nhìn Tô Vũ Khởi chẳng để ý gì đến mình, chỉ lo cúi đầu ăn cơm, bao nhiêu buồn phiền trong lòng nhưng không cách nào phát tác. Lòng cô tràn đầy ảo não, tại sao mình không cẩn thận làm gì để phải nhờ Trần Sâm đưa về. Vốn muốn cha mẹ và Tô Vũ Khởi có mối quan hệ tốt đẹp, bây giờ thì hay rồi, mẹ cứ níu Trần Sâm hỏi han không ngừng, buổi tiệc vui vẻ thế mà hỏng bét.

“Hai cháu ăn nhiều vào.” Hàn Tuệ gắp cho Trần Sâm và Tô Vũ Khởi mỗi người một con tôm, cười híp mắt hỏi Trần Sâm: “Tiểu Trần có bạn gái chưa?”

Trần Sâm cười, lắc đầu: “Chưa, cháu còn độc thân.”

“Hàn Yên nhà cô cũng độc thân, con trai mấy cháu hai mươi bảy hai mươi tám tuổi độc thân thì không sao, nhưng con gái thì không được. Haiz, con bé này nó không biết sốt ruột…”

Trần Sâm liếc mắt nhìn Cố Hàn Yên, có ý nói: “Vì Hàn Yên không muốn thôi, nếu em ấy muốn thì xếp một hàng dài.”

“Một hàng dài, được một là mừng lắm rồi.” Hàn Tuệ liếc nhìn Cố Hàn Yên, “Yêu cầu cao, lại còn kén cá chọn canh.”

Cố Hàn Yên bất mãn bĩu môi: “Mẹ, con là con ruột hay con ghẻ, sao mẹ cứ dìm con hoài vậy?”

“Con cứ đưa bạn trai về đây đi, mẹ sẽ không nói nữa.”

“Bây giờ con không muốn.”

“Không muốn. Vậy chứ muốn cái gì?”

“Con, con có người yêu rồi!”

“Vậy mang về đây cho mẹ xem.” Hàn Tuệ lại liếc một cái nữa: “Đừng có nói láo rồi cho qua với mẹ.”

Cố Hàn Yên giận dữ: “Con, ngày hôm nay con định mang về ra mắt với ba mẹ mà!”

“Thật sao!? Hai đứa con….” Cố Hàn Yên và Hàn Tuệ trăm miệng một lời, tầm mắt đều đặt lên người Trần Sâm.

Trần Sâm sau một hồi sửng sờ, lập tức vô cùng vui sướиɠ, cảm giác lâng lâng khó mà tin nổi nhìn Cố Hàn Yên.

Đôi đũa trong tay Tô Vũ Khởi loảng xoảng rơi xuống, cô cũng không buồn ngẩng đầu hay khom lưng xuống nhặt, chỉ một mực trầm lặng. Cố Hàn Yên biết toàn bộ mọi người trong phòng đều đang hiểu lẩm, hối hận không thôi: “Không phải, không phải ý của con là vậy…”

“Không phải con mới nói mang người về ra mắt ba mẹ sao, trong phòng này ngoại trừ ba của con là đàn ông ra thì chỉ còn Tiểu Trần. Đừng nói dối nữa, nói thật với mẹ xem, rốt cuộc có phải hay không?”

Cố Hàn Yên cảm giác hôm nay mình phạm vào một sai lầm rất lớn, lẽ ra ngàn vạn lần không nên đồng ý để Trần Sâm đưa mình về. Nhất định bây giờ Tô Vũ Khởi rất tức giận, ngày cả nhìn cũng không muốn nhìn mình một cái. Đầu óc nóng lên, cô bất kể mọi chuyện đứng lên muốn kéo theo Tô Vũ Khởi chạy mất, quên cả chuyện mình đang trặc chân, kêu to một tiếng lại ngồi phịch xuống ghế, làm cho mấy người hoảng hồn vội đỡ lấy cô: “Bỗng nhiên con đứng lên làm gì? Chân còn đau con không biết sao!”

Cố Hàn Yên đau đến nước mắt ứa ra, cô ôm lấy mắt cá chân rồi lén nhìn Tô Vũ Khởi, vô cùng tủi thân nói: “Đau chết con luôn đi, chả ai thèm thương con cả!”

Chương 40: Đêm Nay Chỉ Được Nghĩ Đến Mình Chị Thôi

Vẻ lạnh nhạt đã lâu trêи gương mặt Tô Vũ Khởi rốt cuộc cũng tan dần, cô hé mắt nhìn giọt lệ tràn trêи khóe mắt Cố Hàn Yên, khóe môi khẽ giật giật nhưng không nói lời nào. Ngược lại Cố Hữu Quyền và Hàn Tuệ thì lo lắng vô cùng: “Con bé này nói năng linh tinh gì vậy, không phải chỉ mới trách mắng con vài câu thôi sao, có cần cáu kỉnh với ba mẹ thế này không? Ai nói không ai thương con, bắt con tìm bạn trai không phải vì muốn có người thay ba mẹ chăm sóc cho con sao. Được rồi được rồi, ngồi yên ở đây đi, đừng lộn xộn nữa, nếu chẳng may chân lại sưng lên, tối nay một mình con làm sao chịu được!”

“Đúng đó Hàn Yên, cô chú chỉ là nói chuyện chơi chơi thôi mà, em đừng nóng nảy.” Trần Sâm đau lòng nhìn cô đau đến nghiến răng nghiến lợi, cũng không hiểu được quý cô đây đang nháo nhào cái gì, hay là do ghen nhỉ, vì Hàn Tuệ cứ nói chuyện với mình nên bỏ quên cô ấy?

Cố Hàn Yên ai oán trừng mắt nhìn Tô Vũ Khởi, mình suốt ngày lo lo lắng lắng cho người này, vậy mà một chút xíu động tĩnh cũng không có!

Hiện tại cha mẹ đều đang ở đây, rất khó để có hành vi quá giới hạn. Cố Hàn Yên cúi đầu, dùng đũa xới xới cơm trong bát nhưng không có hứng thú nào để ăn, chỉ nghe bên tai trái một câu Tiểu Trần phải một câu Tiểu Trần vô cùng thắm thiết, không nhịn được ho khan hai tiếng để biểu thị sự tồn tại của mình.

Cố Hữu Quyền là người đầu tiên phát hiện ra nét mặt của con gái khó coi, thấy một bàn đồ ăn vẫn còn y nguyên chẳng khác gì như lúc ban đầu liền đúng thời đúng thế tuyên bố tan cuộc. Trần Sâm bước đến đỡ Cố Hàn Yên nhưng bị cô từ chối, cáu kỉnh chỉ tay vào Tô Vũ Khởi đang bị hắn che khuất: “Em đỡ chị đi!”

Hàn Tuệ vỗ vai cô một cái: “Con bé này, Trần Sâm là con trai, có sức để đỡ con, sao nhất định phải để Vũ Khởi dìu, muốn đày đọa Vũ Khởi mệt chết à!”

“Con đâu có nặng, với lại con muốn em ấy ôm con!”

“Con….”

“Không sao đâu cô, để con dìu chị được mà. Cứ để chị ấy ồn ào thế này thì không chừng cái chân kia sẽ sưng thành bánh bao mất thôi.”

Ngữ điệu Tô Vũ Khởi bình hòa, cười cười với Hàn Tuệ, sau đó bước lên đỡ lấy cánh tay Cố Hàn Yên, còn tiện thể nhéo một cái lên ʍôиɠ cô. Cố Hàn Yên biết Tô Vũ Khởi giận rồi bởi vì cô nhéo rất mạnh, bản thân có khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể nhẫn nhịn níu cánh tay Tô Vũ Khởi thật chặt, nhìn như dựa vào để duy trì cân bằng, kỳ thực là sợ người ta lại nhéo mình lần nữa.

Kết thúc buổi tối, cả nhóm cùng kéo ra khách sạn Cố Hữu Quyền và Hàn Tuệ đã thuê từ trước. Trần Sâm muốn đưa Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi về nhưng Cố Hàn Yên nói gì cũng không đồng ý, sau khi nói cám ơn xong thì đuổi khéo người ta, sau đó tạm biệt cha mẹ rồi lôi kéo Tô Vũ Khởi lên xe taxi.

“Giờ nói đi, sao em không để ý đến chị!”

Cửa xe vừa đóng, Cố Hàn Yên liền hung tợn phùng mang trợn má với Tô Vũ Khởi. Ngược lại Tô Vũ Khởi chỉ liếc cô một cái: “Em không có.”

“Không có mới là lạ! Rõ ràng là có!”

“Không có.”

“Có!”

Lái xe ngồi ghế trước phì cười một cái, trêu ghẹo nói: “Tiểu thư, sao cô ấy không để ý đến cô được, nếu cô ấy không để ý đến cô thì cô đang nói chuyện với ai vậy hả?”

Cố Hàn Yên rất lúng túng, vội xoay người lại ngoan ngoãn ngồi im, Tô Vũ Khởi cũng không để ý đến cô, nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.

Đến lúc về nhà, Tô Vũ Khởi bước xuống xe trước để mở cửa, dìu Cố Hàn Yên xuống, đỡ cô vào tháng máy. Tuy dịu dàng chu đáo nhưng không phát ra tiếng nào.

“Ai da, đau! Chậm chút chậm một chút…”

Cố Hàn Yên vừa quan sát vẻ mặt của cô vừa khuếch trương mặt mày, cô không tin Tô Vũ Khởi không thương xót mình tí nào. Quả nhiên, Tô Vũ Khởi khẩn trương quay qua nhìn cô, động tác cũng chậm lại, đỡ cô rời khỏi thang máy đi đến cửa nhà. Một tay đỡ cô một tay mở cửa, tiếp theo chu đáo khom lưng xuống giúp cô tháo giày.

Lúc cô vừa đứng lên, Cố Hàn Yên liền đưa tay ra ôm lấy cô vào lòng: “Vũ Khởi, xin em mà, đừng giận nữa được không? Hôm nay chị không có cố ý, lẽ ra chị không nên để anh ta đưa chị về nhà, làm cho ba mẹ suy nghĩ nhiều…”

“Em không giận, vì sao em phải giận.”

“Được rồi em không có giận, em là ghen thôi.”

“Ai thèm ghen chị!”

Tô Vũ Khởi liếc một cái: “Đến sofa ngồi đi, em muốn xem chân của chị.”

“Ừ.” Cố Hàn Yên biết cô không cáu nữa, lập tức nghe lời gật đầu, nhún trêи một chân đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó gỡ tất ra. Mắt cá chân hơi sưng nhưng không đến nỗi nặng nề, Tô Vũ Khởi thở dài một hơi, lấy thuốc vừa mới mua trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay rồi xoa từng chút một lên cổ chân cho Cố Hàn Yên.

Cố Hàn Yên vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của cô, nỗi thấp thỏm trong lòng bây giờ mới hoàn toàn yên tĩnh lại: “Vũ Khởi, chị chỉ có mình em thôi không có ai khác đâu. Em đừng phớt lờ chị được không, em không vui chị cũng khó chịu trong lòng, em đừng ghen nữa, trái tim của chị nơi này chỉ có em thôi. Mẹ chị như vậy chị cơ bản không có nghĩ đến, vốn chị muốn để ba mẹ và em thiết lập quan hệ, ai biết sẽ biến thành như vậy, lần sau sẽ không thế nữa đâu!”

“Sao chị tự luyến thế nhỉ?”

Tô Vũ Khởi dở khóc dở cười, Cố Hàn Yên một câu cũng ghen hai câu cũng ghen, còn làm như đoan chắc mình không giận thật, lại còn ra vẻ đắc chí nữa chứ.

Cố Hàn Yên đàng hoàng tuyên bố: “Chị đâu có yêu chị, chị yêu em!”

“Chỉ giỏi cái miệng thôi. Được rồi, xoa xong.”

“Còn chỗ này nữa này.” Cố Hàn Yên vén tay áo lên, Tô Vũ Khởi mới phát hiện khủy tay của cô cũng bị trầy, vô cùng đau lòng: “Sao chị bất cẩn đến thế? Bao nhiêu người leo lầu có ai té như chị đâu?”

“Còn không phải vì muốn về sớm gặp em sao, chị cũng đâu biết trước thang máy tự nhiên hỏng đâu.” Cố Hàn Yên hối hận vì để cho cô xem rồi: “Không sao đâu mà, chỉ là xước da thôi, không đau.”

“Không đau mới lạ.” Tô Vũ Khởi xé băng keo cá nhân dán lên vết thương cho cô: “Em nghĩ ngày mai chị đừng đi làm nữa, xin nghỉ ở nhà một hai ngày đi. Em sẽ ở nhà với chị.”

“Không cần đâu, chị không muốn chị làm ảnh hưởng đến công việc của em.”

“Để một mình chị ở nhà chị nghĩ em có thể yên tâm sao?” Tô Vũ Khởi nhéo má của cô: “Thua chị luôn, đúng là đồ ngốc.”

“Chị đâu có ngốc.” Cố Hàn Yên kéo cô vào lòng, “Nhanh lên để chị ôm em một cái, hôm nay em chả thèm để ý gì đến chị cả! Chị nhớ em lắm…”

“Nhớ chỗ nào?”

Tô Vũ Khởi bướng bỉnh hôn phớt lên môi cô một cái rồi mau chóng tách ra, Cố Hàn Yên không nghe theo, đưa đầu đến muốn hôn cô tiếp, hai người cùng ngã xuống ghế sofa. Cố Hàn Yên rướn người xoay cô qua rồi nằm đè lên trêи, hung hăng hôn một hồi mới bỏ qua.

“Coi chừng chân của chị.” Tô Vũ Khởi sợ cô va trúng, lên tiếng nhắc nhở: “Bị thương mà vẫn háo sắc là sao!”

“Ai bảo em quyến rũ chị làm chi.” Cố Hàn Yên cúi đầu xuống, hôn lên cổ cô từng chút. Một tay đã luồn vào áo Tô Vũ Khởi, ở trêи cơ thể cô hứng thú vẽ theo từng đường cong lung linh. Cố Hàn Yên dùng miệng cắn vạt áo trước của Tô Vũ Khởi, muốn cởi nó ra, nhưng hôn đến một nửa thì dừng lại, sợ Tô Vũ Khởi bị lạnh: “Ở đây lạnh, chúng ta vào phòng đi.”

Cố Hàn Yên lưu luyến không rời, ở trêи người Tô Vũ Khởi bò dậy, choàng qua hông cô đi vào phòng ngủ. Vừa đến sát bên cạnh giường lập tức lại hôn Tô Vũ Khởi, không che giấu nhiệt tình và khát cầu của mình chút nào. Tô Vũ Khởi thuận theo nụ hôn của cô, một tay xoa xoa một tay kéo chăn che lên người cả hai. Tắt đèn phòng.

Trong bóng tối khi thị giác không còn, xúc giác càng thêm nhạy cảm. Da thịt đối phương mang theo nhiệt độ nóng bỏng kề sát lên cơ thể làm cho Tô Vũ Khởi không tự chủ được khẽ run, những nụ hôn nhỏ và nhẹ dày đặc lên thân cô, từng chút trải đầy, từng chút khơi dậy ɖu͙ƈ vọng trong cô. Dường như Cố Hàn Yên so với cô càng hiểu rõ cơ thể này hơn, như thể cô ấy mới là người làm chủ, thành thạo điêu luyện khống chế lực tay đến từng điểm một. Cơ thể cô như nhũn ra, cả người nóng hừng hực, không thể không ôm lấy Cố Hàn Yên tìm kiếm một điểm tựa vào.

“Hàn Yên…”

“Sao?”

“Chị nói xem, chúng ta ở bên nhau ba mẹ chị có hận em không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!