Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Yêu Người Cô Đơn

“Vũ Khởi, chào em!”

“Vâng, chào anh.”

Tô Vũ Khởi chào hỏi đồng nghiệp xong thì ngồi vào vị trí của mình, đột nhiên phát hiện một hộp thức ăn đặt trêи bàn, ngạc nhiên hỏi: “Ai để bữa sáng trêи bàn em vậy.”

“Cho em đấy.”

Đồng nghiệp Tiểu Trương có ý trêu chọc, cướp lời nói: “Có người sáng sớm cố tình mua cho em đó, chắc là quà xin lỗi đây.”

“Xin lỗi, ai xin lỗi em?” Tô Vũ Khởi bán tín bán nghi rút tờ giấy đặt phía dưới đáy lên đọc, lập tức hiểu ra, là Vương Ngôn gửi cho cô. Người này lại muốn gì vậy?

“Vương Ngôn đâu rồi?”

“Sáng sớm đã vội vã đi đâu rồi, còn dặn dò mấy anh nói với em mau ăn cho nóng.”

“Vâng..” Tô Vũ Khởi khó xử nhìn đồ ăn trêи bàn, anh ta xin lỗi vì chuyện kia sao? Chỉ là một việc nhỏ, lúc đó cô cũng chỉ bất mãn lời nói của Vương Ngôn nhưng không phải là giận dỗi hay gì đó, anh ta chuyện bé xé ra to là thế nào?

“Được rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa, sáng nay chắc Vương Ngôn không xuất hiện đâu, em ăn đi, nguội không ngon đâu, cái này gọi là bữa sáng tình yêu đó nha.”

Lời vừa nói ra cả phòng cười vang, Tô Vũ Khởi nhìn bọn họ, bất đắc dĩ nói: “Mọi người nói linh tinh gì vậy? Em và anh ấy không có gì cả.”

“Bây giờ không có gì nhưng sau này ai nói trước được.” Một người khác cũng nói xen vào: “Mấy anh biết hết rồi, Vương Ngôn thích em, còn quyết tâm theo đuổi em nữa, cậu nói xem có đúng không Lâm Nhạc?”

“Chuyện của anh ta liên quan gì đến tôi?”

Lâm Nhac lạnh lùng nói xong, liếc mắt nhìn Tô Vũ Khởi rồi lập tức dời đi: “Công việc làm xong chưa? Sáng sớm lo ở đây nhiều chuyện.”

“Nói chuyện chơi chút có sao đâu, sao cậu lúc nào cũng thích ra vẻ vậy, lạnh như băng chán muốn chết.”

“Đúng đó, thật là mất hứng.”

“Thôi, đừng nói Lâm Nhạc nữa. Em với Vương Ngôn thật sự không có gì cả, chỉ là đồng nghiệp thôi. Mọi người đừng đoán mò nữa, lỡ sếp nghe thấy lại bị khiển trách cho xem.”

“Ok ok, người đẹp đã lên tiếng, mọi người làm việc thôi.”

Mấy người này thật là rãnh rỗi quá mức cần thiết rồi. Tô Vũ Khởi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đôi mắt quét qua quét lại bữa sáng trêи bàn vài lần, sáng nay cô đã ăn sáng cùng Cố Hàn Yên, làm gì còn bụng nữa, hơn nữa cô cũng không thích đồ ngọt.

Nếu vứt đi thì không nên, văn phòng nhiều tai mắt, lỡ sau lưng nói nhăng nói cuội gì đó thì không tốt. Nhưng nếu giữ lại thì không thích, thôi trước mắt cứ bỏ vào túi, đợi hết giờ làm việc rồi giải quyết vậy.

Xong xuôi, cô thở phào nhẹ nhõm rồi vô thức liếc mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện Lâm Nhạc ngồi đối điện đang nhìn mình chằm chằm.

Tô Vũ Khởi hơi nghiêng đầu, làm ra vẻ mặt nghi vấn, Lâm Nhạc lấy lại tinh thần, xấu hổ cười cười cúi đầu xuống.

Mọi người hôm nay làm sao ấy nhỉ? Tô Vũ Khởi thực sự không đoán được ngày hôm qua sau khi cô đi thì xảy ra chuyện gì, tại sao mọi thứ đều trở nên kỳ quái thế này.

Ngày rất dài không biết làm sao để qua nhanh, tối nay Cố Hàn Yên có hẹn với người khác nên không thể ở bên cô, cô biết đi đâu cho hết ngày? Tô Vũ Khởi chống cằm suy nghĩ một lúc, gay rồi, dạo này cô không có liên lạc với Lý Hinh, bởi vì ở bên Cố Hàn Yên nên quên béng, nếu như cô ấy biết kiểu gì cũng mắng mình mê chim bỏ bạn cho xem.

Nghĩ đến đây Tô Vũ Khởi vội vàng mở QQ lên, biểu tượng tên Lý Hinh đang hiện hữu, cô liền gửi một tin nhắn:

“Lý Hinh, cậu có ở đó không?”

“Con bé chết bầm kia!!! Cậu còn biết đến sự tồn tại của bà đây hả!!”

Quả nhiên, chỉ có một câu mà Lý Hinh dùng đến năm dấu chấm than, rồi không chờ Tô Vũ Khởi trả lời đã buzz thêm một cái, cửa sổ chat rung ầm ầm. Tô Vũ Khởi tự biết có lỗi, vội vàng gõ bàn phím tạ tội: “Được rồi, được rồi, tớ sai rồi, biết sai rồi, tối nay mời cậu ăn cơm nha? Tớ muốn gặp cậu, có chuyện tâm sự.”

“Không ăn! Không tâm tình tâm sự gì hết! Bà đây không rảnh!”

“Thôi thôi mà, là tại tớ bỏ quên cậu, cho tớ cơ hội bù đắp đi!”

“Hừ, có thật biết lỗi rồi không?”

“Thật mà, biết tội rồi.”

“Thôi được, tớ cố đáp ứng cậu vậy. Hết giờ làm lăn tới đây đón bà trong vòng một nốt nhạc, thành thật khai báo xem mấy ngày qua cậu bận gì!!”

Tô Vũ Khởi không nhịn được cười, xưa nay Lý Hinh vốn ăn nói chua ngoa nhưng bản chất hay mềm lòng. Bề ngoài có vẻ hung hãn nhưng thực sự chỉ vì quan tâm cô mà thôi. Cô biết Lý Hinh quý cô như em gái, có bạn như thế thật là may mắn.

“Dạ dạ chị nói gì em cũng nghe tất!”

“Vậy còn được, tớ bận rồi, cậu làm việc cho tốt, đừng có trốn việc đó!”

“Ok.”

Đóng cửa sổ chat lại, Tô Vũ Khởi thở phào một hơi, lại ngó qua biểu tượng của một bạn tốt khác, ảnh đại diện của Tân Lạc Ngữ vẫn là màu xám, dạo này em ấy hoàn toàn mất tích, không biết bận gì nhỉ?

——————–

Mùa thu đã đến trước mắt, chỉ cần một cơn gió thổi qua đã cuốn đi không biết bao nhiêu chiếc lá vàng, khắp nơi đều là cảnh tượng tiêu điều, chỉ có tình yêu là đâm lộc nảy chồi, chờ đợi nở hoa. Vừa nghĩ đến sự có mặt của người kia trong cuộc đời mình, Cố Hàn Yên cảm thấy thật ấm áp. Giống như dù thời tiết có ẩm ương buồn khổ cỡ nào thì cũng khiến người ta thấy đáng yêu biết mấy.

“Hàn Yên, đang nghĩ gì mà trông em vui thế?” Trần Sâm đang ngồi phía tay lái quay mặt qua nhìn Cố Hàn Yên, “Gần đây em hay cười một mình.”

“Hihi, đâu có gì, mai là cuối tuần rồi nên em thấy vui, đang lên kế hoạch đi chơi đâu đó.” Cố Hàn Yên cười cười nói lảng sang chuyện khác: “Đã đến cái quán lẩu anh nói chưa?”

“Gần đến rồi, anh thấy bảng hiệu ở kia rồi.”

Vừa nói chuyện, Trần Sâm vừa bẻ tay lái tấp vào ven đường, rồi tìm một nơi thích hợp để đỗ xe lại.

“Đến rồi đó, chúng ta xuống xe đi.”

“Vâng.”

Cố Hàn Yên gật đầu, tháo dây an toàn rồi mở cửa bước xuống xe, ngờ đâu lúc này chợt xuất hiện một người đi tới va vào cánh cửa một cái rầm, lập tức ngã xuống.

“Xin lỗi, cô không sao chứ!”

Cố Hàn Yên sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đỡ cô gái bị cánh cửa đập vào ngồi dậy, giá vẽ tranh trong tay cô gái chia thành hai nửa rơi trêи mặt đất, một nửa vẫn còn gắn tấm giấy vẽ, túi xách cũng dính đầy bụi đất.

Trần Sâm thấy cô gây ra tai nạn cũng vội vàng chạy lại giúp một tay, cúi xuống nhặt hết mấy thứ đang vung vãi trêи mặt đất, rồi đỡ người đang ngồi dưới đất đứng lên: “Có bị đau ở đâu không, tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

“Không cần không cần đâu, tôi không sao.” Người con gái xua xua bàn tay, đứng thẳng dậy nói, “Tôi không sao hết, chỉ là hơi hoảng thôi.”

Cố Hàn Yên vô cùng áy náy: “Cô có ổn thật không? Xin lỗi, tôi vô ý không nhìn phía sau xem có ai không…”

“Không phải lỗi của cô đâu, vì tôi chỉ lo nhìn dưới chân.”

Cô gái không hề để tâm đến sơ suất của Cố Hàn Yên, thân thiện mỉm cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp: “Trả lại giá vẽ cho tôi được không?”

“À, đây của cô.” Trần Sâm lập tức đưa giá vẽ cho cô, lúc này mới phát hiện nó muốn nứt ra rồi, áy náy nói: “Đồ của cô hỏng rồi, để tôi mua đền cho cô.”

Cô gái không hề để ý đến bụi bặm trêи người, chỉ lo kiểm tra cẩn thận giấy vẽ bên trong, sau khi kiểm tra từng tấm một, cô thở phào nhẹ nhõm nói: “Chỉ hỏng chút bề ngoài mà thôi, không sao hết, chỉ cần tranh vẽ của tôi không có việc gì là được rồi. Tôi có việc phải đi trước, cảm ơn hai người, tạm biệt.”

“Haiz…”

Cố Hàn Yên sững sờ đứng nguyên tại chỗ nhìn theo cô gái đi thẳng một đường cho đến khi chỉ còn thấy bóng lưng, lẩm bẩm nói: “Cứ thế mà đi à?”

“Không lẽ còn ở đây bắt đền sao?” Trần Sâm bị dáng vẻ của cô chọc cười, “Sao nào, em còn muốn người ta bắt đền mới hài lòng sao?”

“Đâu có, chẳng qua em thấy tính tình cô ấy thật tốt, tiếng va hồi nãy rất lớn, cô ấy ắt hẳn rất đau, vậy mà cũng không tức giận với em.”

“Do em may mắn gặp được người tốt thôi, nếu gặp phải người nóng nảy, chắc sẽ mắng chửi chúng ta đến không ngóc đầu lên được. Thôi được rồi, em đừng nghĩ vẩn vơ nữa, sau này để ý chút là được. Người cũng đã đi rồi, còn chạy nhảy được chắc là không có chuyện gì đâu, chúng ta đi vào thôi.”

“Vâng.”

Cố Hàn Yên xoay người, rồi lại quay đầu nhìn cô gái đã mất dạng ở đầu phố, sao cứ có cảm giác quen thuộc nhỉ, không biết đã gặp qua ở đâu rồi?

“Anh bị cảm cúm có đỡ chưa, còn khó chịu không?”

“Không, anh khoẻ hơn nhiều rồi, chỉ còn bị nghẹt mũi thôi.”

“Ăn lẩu có thể giải cảm?”

Cố Hàn Yên xoay nồi lẩu vòng lại, để một nửa nồi nước lẩu màu đỏ rực quay về phía hắn: “Anh ăn bên này đi, xuất hạn nhiều mồ hôi càng mau khoẻ.”

“Không phải chứ, em cố ý làm khó anh à!” Trần Sâm kinh hãi nhìn nước lẩu đầy ớt, “Này, cay lắm đó?”

“Thì do anh đề cử quán ăn này mà, đã đến còn không ăn là sao.” Cố Hàn Yên múc một chén canh nhỏ, nhấp một miếng ngon lành: “Trời lạnh ăn lẩu là thích nhất, mùi vị cũng ngon lắm, ừm, để lần sau dắt Vũ Khởi đến đây thưởng thức.”

“Vũ Khởi? Vũ Khởi là ai?”

“Cô ấy là một người bạn rất quan trọng với em.” Cố Hàn Yên cười ôn hoà: “Quan hệ không ai sánh bằng.”

“Có bạn thân đúng là rất tốt.” Trần Sâm gắp một miếng khoai tây bỏ vào nồi, hơi ganh tị, mình đối với cô ấy có lẽ còn chẳng bằng một góc người bạn vừa tốt vừa quan trọng kia. Nghe giọng là biết, cô gái kia rất thân với Hàn Yên.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng rất muốn biết người bạn quan trọng mà Cố Hàn Yên nói đến là ai, trông như thế nào. Đa số phụ nữ đều có bạn thân, họ cũng thường thích chia sẻ những bí mật nho nhỏ hay suy nghĩ về người nào đó cho nhau nghe. Lần trước dùng phương pháp thẳng thắn biểu lộ đã không thành công, lần này thử đi đường vòng bằng cách nói xa nói gần xem thế nào, có vẻ sẽ hữu dụng hơn. Nếu như mình có thể chiếm được thiện cảm với người mà cô ấy coi trọng, không chừng có thể tăng lên hình tượng trong lòng Cố Hàn Yên, từ đó mới có hy vọng làm cô ấy động lòng.

Có điều là, hắn làm thế nào mới bước vào được tường thành của Cố Hàn Yên. Đôi mắt Trần Sâm đảo quanh trêи người Cố Hàn Yên, ngắm tới ngắm lui rồi thử thăm dò hỏi: “Hàn Yên, người bạn kia của em, ừm thì, làm sao quen biết nhau? Anh cứ nghĩ em với Trương Mạn mới là quan hệ tốt cơ đấy.”

“Hả sao? Anh có hứng thú với bạn em sao?” Cố Hàn Yên ngẩng đầu lên: “Sao tự nhiên hỏi chuyện cô ấy làm gì?”

“Hi, không có gì, anh tò mò cô gái ấy như thế nào mà trông em có vẻ rất thích thôi.”

“Cô ấy là người rất đặc biệt. Nói đến lý do vì sao tụi em biết nhau, thật sự là rất có duyên. Mà thôi, đây là bí mật của tụi em.” Cố Hàn Yên tinh nghịch nháy mắt. Cô không có ý định chia sẻ với người khác về Tô Vũ Khởi, cho dù là có những chuyện cũng liên quan đến cô. Đối với cô, Tô Vũ Khởi là một món quà quý giá mà chỉ có riêng cô mới được khám phá. Ý thức được suy nghĩ này trong lòng mình, Cố Hàn Yên cảm thấy rất buồn cười, không biết từ lúc nào mình trở nên độc tài như vậy?

“Ok ok ok, bí mật, giữa phụ nữ mấy người lúc nào cũng có rất nhiều bí mật, ông già này không thể nghe…” Trần Sâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa nói vừa gắp một miếng thịt dê vào bát cô một cách rất tự nhiên, “Thừa lúc đang còn nóng em ăn đi, để nguội sẽ không ngon.”

Cố Hàn Yên hơi sững lại, cô không quen với hành động thân mật này của Trần Sâm. Tình cảm của Trần Sâm cô hiểu, nhưng cô vẫn hy vọng hai người có thể tiếp tục làm bạn bè bình thường của nhau chứ không muốn phần ân tình này chồng chất thêm mập mờ hay gì cả.

“Sao em không ăn?”

Trần Sâm thấy cô im lặng, lúng túng đặt đũa xuống: “Hay em không thích ăn cái này?”

Cố Hàn Yên lắc đầu: “Không phải, cám ơn anh. Nhưng anh để em tự mình gắp là được rồi, không cần làm giúp em.”

“Không sao, anh thuận tay thôi mà..” Nghe được ý tứ trong lời nói của cô, Trần Sâm càng lúng túng hơn: “Anh sợ em với không tới.”

“Em ăn ít lắm, tự em gắp được mà. Anh ăn nhiều vào, mau chóng phục hồi sức khoẻ thì sẽ không khó chịu nữa.”

“Sao em cứ ra vẻ xa lạ khách sáo với anh hoài vậy?” Trần Sâm khổ sở nhìn cô chằm chằm, “Anh chỉ gắp thức ăn cho em thôi mà, có cần cái gì cũng từ chối anh hay không?”

“Không phải..”

“Đồng ý chuyện anh thích em, nhưng anh sẽ không bám chặt em như kẹo cao su đâu. Em cứ xem như chưa từng nghe anh nói chuyện kia được không? Chúng ta vẫn là bạn bè được không? Anh không muốn bởi vì anh từng thổ lộ với em mà em có tâm lý đề phòng với anh. Em chán ghét anh đến mức vậy sao?”

“Em không có ý đó.” Cố Hàn Yên thở dài, phải chăng cô không nên hẹn ăn bữa cơm này?

“Anh rất tốt, em vẫn xem anh là bạn. Chẳng qua có nhiều việc em cảm thấy không thích hợp, để người khác thấy sẽ dẫn đến hiểu lầm..”

“Xin lỗi, vì anh cố ý.” Ý thức được thái độ của mình đã sai, Trần Sâm ảo nảo lắc lắc đầu. Vốn đã biết có những hành động sẽ làm cho cô ấy cảm thấy áp lực, sẽ khiến cô ấy cách xa còn cố làm làm gì. Không được, không thể quá kéo căng mối quan hệ này, hắn không muốn kết quả như thế.

“Nếu như em đồng ý, em có thể xem anh như anh trai, anh xem em như em gái quan tâm bảo vệ được không?”

“Không cần làm anh em gì đâu, em sẽ xem anh là bạn tốt.” Cố Hàn Yên gượng cười, cô làm sao không đoán được Trần Sâm đang nghĩ gì. Thế nhưng không thể chính là không thể, nói thật thủ đoạn này của anh ta rất không sáng suốt. Trong lòng cô chỉ có một mình Tô Vũ Khởi, người khác dù có xuất sắc hơn cô cũng không muốn.

——————–

Nhiệt độ buổi tối so với ban ngày luôn lạnh hơn nhiều, Tô Vũ Khởi mặc áo khoác che kín đến tận cổ, buồn bực liếc trộm Lý Hinh vẫn còn đang loay hoay ở sau bàn làm việc. Con nhỏ này đang muốn trả thù mình sao, ngày thường không tăng ca, đến lúc mình hẹn hò lại tăng ca là thế nào!

“Cậu có thể đừng nhìn mình bằng cặp mắt ai oán nữa được không Tô tiểu thư.” Lý Hinh không cần ngẩng đầu cũng biết người nào đó đang phóng tia lửa đạn lên đầu cô, “Sắp xong rồi, lâu lâu cậu mới có dịp tìm tớ một lần, chịu khó chờ tớ chút cũng là chuyện đương nhiên mà.”

“Dạ dạ dạ, cuộc đời này chị là quan trọng nhất, muốn em chờ bao lâu cũng được…” Tô Vũ Khởi bĩu môi, bữa tối ngoài cái hộp bánh ngọt được tặng thì cô chỉ mới nhét vào bụng mì hoành thánh mua đại ở quán cóc ven đường, không thể giải quyết được vấn đề thực tế, bụng cô lại đang đánh trống biểu tình rồi.

“Biết điều thế là tốt, chút nữa tớ dẫn cậu đi ăn khuya.” Lý Hinh vừa nói vừa từ tốn thu dọn giấy tờ trêи bàn, từng loại tài liệu sau khi phân loại thì cho vào tệp, sau đó cẩn thận xếp vào ngăn kéo chỉnh tề.

“Tớ chưa từng thấy ai làm sếp vất vả như cậu, cả văn phòng người ta về hết rồi cậu còn ở đây làm gì.” Tô Vũ Khởi nhìn chằm chằm Lý Hinh, ai oán hỏi: “Rốt cuộc là cậu bận gì vậy?”

Lý Hinh nhíu lông mày lại, “Tớ đang bố trí mấy công việc còn tồn đọng rồi xin nghỉ phép một ngày đi hưởng tuần trăng mật với ông xã, sao nào, cậu bất mãn hả?”

“Ông tướng nhà cậu về rồi à? Chả trách cố gắng như vậy, hừ, lại còn hưởng tuần trăng mật, tớ tưởng tuần trăng mật của hai người đã qua mấy kiếp rồi cơ mà!”

“Thì sao, tụi mình như thế gọi là ân ái hiểu chưa, cậu ganh tị à?”

“Ừ đấy, ganh tị muốn chết!”

Lý Hinh đang định với tay lấy túi xách đột nhiên dừng lại, nhìn Tô Vũ Khởi dò xét, Tô Vũ Khởi bị ánh mắt của cô làm nhột nhạt, hỏi: “Cậu làm gì nhìn tớ ghê thế?”

“Có phải cậu bảo có chuyện gì định nói với tớ hay không?”

“Hả?”

“Lúc cậu vừa tới tớ đã cảm nhận được rồi.” Lý Hinh duỗi hai bàn tay ra, ôm gương mặt cô: “Vẻ mặt cậu so với hôm trước ổn hơn nhiều rồi, còn kiểu cười này nữa, trông rất là vui. Có phải vì người phụ nữ kia hay không?”

“Cậu biết?”

“Thôi đi, biết nhau lâu quá rồi, tớ đi guốc trong bụng cậu đó. Ghét nhất cái kiểu có chuyện gì cũng che che giấu giấu của cậu!” Lý Hinh chỉa chỉa ngón tay lên trán cô, “Khai nhanh lên, hai người thế nào rồi?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!