Mỗi khi có thời gian rảnh Cố Hàn Yên luôn nhớ đến Tô Vũ Khởi, nhưng gọi điện thoại cho cô lúc nào cũng không người nghe máy.
Cố Hàn Yên muốn đi tìm nhưng không biết cô ở đâu, ngay cả địa điểm há miệng chờ sung cũng không có. Theo thời gian trôi, Cố Hàn Yên càng ngày càng thất vọng, tỷ lệ tìm được Tô Vũ Khởi đang chạy dần về con số không.
Một ngày kia vào lúc năm giờ chiều, Cố Hàn Yên ra khỏi văn phòng, định tranh thủ đi siêu thị mua chút đồ rồi quay lại công ty vì trong nhà không còn thức ăn dự trữ.
Lái xe được một nửa đường, cô chợt thấy một bóng người quen thuộc.
Kia không phải là Tô Vũ Khởi chứ!
Tô Vũ Khởi đang đứng trước một hiệu sách cúi đầu lựa chọn, hoàn toàn không biết mình đã vào tầm ngắm của Cố Hàn Yên.
Tâm trạng Cố Hàn Yên rất hưng phấn, dựng xe ở ven đường sau đó rón rén đi tới rồi bỗng nhiên thình lình nhảy ra trước mặt Tô Vũ Khởi.
“Tô Vũ Khởi!”
Động thái trẻ con này dọa Tô Vũ Khởi nhảy dựng lên một cái, sau khi hốt hoảng nhìn người bỗng dưng xuất hiện trước mặt mình liền xoay đầu bỏ đi.
Chủ hiệu sách gọi với theo cô: “Này, cô còn chưa trả tiền!”
Tô Vũ Khởi cúi đầu quay lại lấy tiền dúi vào tay bà chủ rồi như không nhìn thấy Cố Hàn Yên, quay người rời đi tiếp.
Cố Hàn Yên bối rối đứng chết trân tại chỗ, cô vốn mường tượng sẵn trong đầu mình sẽ hù dọa Tô Vũ Khởi ra sao, rồi em ấy sẽ buông lời chào hỏi thế nào, kiểu như “Oh, chị cũng ở đây à.” Nhưng tình huống bây giờ so với giả thiết của cô cơ bản là khác xa một vạn tám ngàn dặm, Tô Vũ Khởi không những không chào hỏi gì mà còn không thèm nhìn cô đã định lủi đi mất. Chẳng lẽ vì mình dọa em ấy sợ thật, nên bây giờ tức giận?
“Tô Vũ Khởi, Tô Vũ Khởi!” Cố Hàn Yên mang giày cao gót bước vội theo kéo tay cô: “Vũ Khởi, em làm sao vậy? Chị làm em sợ sao? Em đừng giận nữa, chị xin lỗi em là được mà?”
Đến lúc này rốt cuộc Tô Vũ Khởi cũng ngẩng đầu lên nhìn Cố Hàn Yên, hai lỗ tai không kìm được đỏ ửng. Đâu phải cô tức giận vì Cố Hàn Yên mà vì không biết phải đối mặt thế nào. Chuyện cô đối với Cố Hàn Yên và chuyện Cố Hàn Yên đối với cô là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cho nên nhìn thấy Cố Hàn Yên thình lình xuất hiện, cô hoàn toàn rối loạn đến mức không biết phải làm gì.
“Em đâu có giận.” Tô Vũ Khởi nhìn thẳng vào đôi mắt thăm dò của Cố Hàn Yên rồi lập tức dời đi: “Có điều đột nhiên em nhớ ra có chút việc phải làm.”
Vừa nghe thấy lời này, Cố Hàn Yên giận dỗi đáp: “Em đừng nói chị biết chút thời gian nói chuyện cũng không có nhé? Tô Vũ Khởi, tại sao em lại tránh mặt chị?”
Bị Cố Hàn Yên nhìn thấu, mặt Tô Vũ Khởi lại càng đỏ hơn trước, chột dạ trả lời: “Không, em đâu có tránh chị.”
“Vậy tại sao em không nghe điện thoại của chị? Tại sao phớt lờ chị? Tại sao nhìn thấy chị lại bỏ chạy? Hay là em không muốn làm bạn với chị?”
Cố Hàn Yên liên tục đặt câu hỏi làm Tô Vũ Khởi cứng họng, cứ nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên không nói nên lời.
Cố Hàn Yên cho rằng Tô Vũ Khởi im lặng xem như chấp nhận lời cô nói, vừa giận dữ vừa xấu hổ tột cùng, cứ tưởng mình và cô ấy rất hợp nhau, hóa ra đều là do mình tự suy diễn.
Cố Hàn Yên buông Tô Vũ Khởi, xoay người rời đi. Tô Vũ Khởi hoảng hốt kéo tay cô lại: “Cố Hàn Yên! Em, em, không phải em có ý định lẩn tránh chị đâu, cũng không phải là em không muốn làm bạn với chị em cũng không biết nên nói thế nào cho chị hiểu nữa chị chắc chắn không chấp nhận được*.”
*Nguyên văn đoạn này không có dấu phẩy nào để ám chỉ Tô Vũ Khởi nói một hơi dài vì sợ Cố Hàn Yên bỏ đi.
“Vậy thì tìm chỗ nào đó rồi từ từ nói.” Cố Hàn Yên hung hăng xoay lại nắm chặt tay Tô Vũ Khởi đi về phía trước, tìm một quán cà phê yên tĩnh đi vào. Phục vụ dẫn hai người đến ngồi ở một vị trí gần cửa sổ.
“Hai Blue Mountain, hai Black Forest, cám ơn!”
Phục vụ rất nhanh đem cà phê và bánh gato lên, Cố Hàn Yên đưa cho Tô Vũ Khởi một phần, rồi vừa khuấy đều cốc cà phê trước mặt vừa hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa?”
“Ừm.”
Cố Hàn Yên không muốn chỉ nhìn thấy mỗi đỉnh đầu của Tô Vũ Khởi nên giơ tay nâng cằm cô dậy: “Vậy em nói đi, chị nghe.”
Bất thình lình bị động tác của Cố Hàn Yên chạm vào, Tô Vũ Khởi lại đỏ bừng cả mặt. Cố Hàn Yên ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ sẽ ép Tô Vũ Khởi đến mức quẫn bách thế này, chẳng lẽ liên quan đến việc cô ấy sắp sửa tâm sự cùng mình?
“Vũ Khởi, nói thật chị biết, cuối cùng là em làm sao vậy? Vì sao dạo gần đây không chịu nghe điện thoại của chị?”
“Nếu nghe điện thoại em sẽ không biết nói gì tiếp theo.” Tô Vũ Khởi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, “Chỉ cần nghe thấy tiếng chị em sẽ nói năng lộn xộn.”
Tô Vũ Khởi vừa sợ Cố Hàn Yên biết mình có tâm sự vừa muốn để cô biết mình đang suy nghĩ điều gì, tâm tình mâu thuẫn này làm cho Tô Vũ Khởi chịu rất nhiều giày vò. Suy nghĩ nhiều ngày rồi, đến hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào còn bị Cố Hàn Yên bắt gặp, nếu đã không còn cơ hội trốn tránh thôi thì cứ nói hết tất cả đi, nói cho Cố Hàn Yên biết cô đang suy nghĩ điều gì. Dù gì thì kết quả cũng chỉ có hai loại mà thôi, một là chấp nhận hai là từ chối, còn hơn là để cho cô ngày nào cũng canh cánh trong lòng. Chết sớm hay chết muộn gì cũng là chết, nếu đã muốn chết tâm thì bây giờ cũng đúng lúc rồi, nếu có đau thì sẽ cố để hạn chế nỗi đau này ở mức thấp nhất và trong thời gian ngắn nhất! Cô không muốn nhớ nhung cả ngày nữa!
Cố Hàn Yên buồn cười: “Chị đáng sợ đến thế sao? Nghe thấy giọng chị em sẽ nói năng lộn xộn? Vũ Khởi, nhìn chị giống cọp sao?”
“Em yêu chị.” Tô Vũ Khởi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cô nghiêm túc nói.
Cố Hàn Yên ngẩn ra, cô biết lẽ ra cô cũng phải nên cười ha ha rồi nói chị cũng thích em nên mới muốn làm bạn với em chứ! Nhưng chuyện mấy ngày vừa qua Tô Vũ Khởi kỳ lạ thế nào cùng cảm xúc không thể diễn tả trong mắt cô ấy đã đủ làm cho Cố Hàn Yên như mắc nghẹn ở cổ, không nói ra lời.
“Không phải là yêu thích theo kiểu bạn bè đâu,” Tô Vũ Khởi không chờ Cố Hàn Yên trả lời đã nói tiếp: “Là yêu giống như nam nữ, em yêu chị, nên em không dám nhìn thẳng vào chị, em yêu chị, cho nên mới lẩn tránh chị, em sợ mình lún quá sâu không thể kìm chế được, Hàn Yên, em chỉ muốn nói chị biết tâm tình của em mà thôi.”
Cố Hàn Yên hoàn toàn sốc, cô vốn suy đoán rất nhiều nguyên nhân Tô Vũ Khởi tránh né mình, nhưng không hề nghĩ đến chuyện cô ấy yêu mình. Cô không biết phải làm sao với Tô Vũ Khởi, lắp bắp nói: “Nhưng mà Vũ Khởi, chúng ta đều là phụ nữ, sao phụ nữ lại đi yêu phụ nữ cho được?” Vừa dứt lời Cố Hàn Yên bỗng thấy hối hận, bởi vì cô nhìn thấy được sự ưu thương không cách nào che giấu được trong mắt Tô Vũ Khởi.
Lòng bỗng nhói đau.
“Em biết, chị từng có bạn trai, sau này cũng có thể có.” Mắt Tô Vũ Khởi hoe đỏ, tuy đây là đáp án cô đã đoán được từ trước nhưng sao vẫn thấy khó chịu thế này, điều duy nhất bây giờ cô có thể làm là nỗ lực hết sức không cho nước mắt mình rơi xuống. Ngay từ lúc bắt đầu nói lời yêu cô ấy, mình đã quá xấu hổ rồi, không muốn mất mặt thêm ở trước mặt cô ấy nữa.
“Em hiểu chị không thể chấp nhận nổi tình cảm này của em, nhưng mà em vẫn muốn nói cho chị biết. Cho dù chị tin hay không tin, tình cảm em dành cho chị đều là thật chứ không phải chỉ là xúc động nhất thời. Và đây cũng không phải là câu chuyện cười, xin chị đừng cười nhạo em.”
Cố Hàn Yên bị lời thú nhận của cô gây sốc, sốc rồi lại ngạc nhiên, ngạc nhiên xong lại vẫn sốc. Tim đang đập nhẹ nhàng bắt đầu gia tăng tốc độ, cô như phảng phất nghe thấy tim mình đang kêu vang trong lòng ngực. Từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi cô không chỉ có một nhưng Cố Hàn Yên xưa nay chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có ngày làm một cô gái mê hoặc, càng không nghĩ đến người chỉ vừa mới biết mình vỏn vẹn ba tháng là Tô Vũ Khởi.
“Em yêu chị vì cái gì?”
Tô Vũ Khởi lắc đầu cười khổ: “Nếu như em biết thì em đã tìm được cách làm sao đánh đuổi chị ra khỏi lòng em rồi.”
Cố Hàn Yên ngơ ngác nhìn Tô Vũ Khởi, Tô Vũ Khởi cũng đang nhìn Cố Hàn Yên. Đến lúc này, rốt cuộc cô cũng có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cô ấy rồi. Trong lòng cô lặng thầm cầu xin, Cố Hàn Yên, xin chị hãy nói gì đi, nói cái gì cũng được.
“Chị….”
Đúng lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên, Cố Hàn Yên như gặp được cứu tinh, lập tức bắt máy: “Alo?”
Tô Vũ Khởi nhìn Cố Hàn Yên nói điện thoại hơn mười phút. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô cầm túi xách đứng lên.
“Chị phải đi rồi, ừ, công ty có việc gấp tìm chị.” Lần này đến phiên Cố Hàn Yên nói năng lộn xộn, nhưng thực sự cô đang có việc gấp cần đi.
“Em biết rồi, chị đi đi.” Tô Vũ Khởi gật đầu, vẻ mặt không chút gợn sóng nào.
Cố Hàn Yên bị cấp trêи hối thúc, cũng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, xoay người đẩy cửa kính rời đi.
Tô Vũ Khởi vẫn ngồi như cũ ở đó, từ cửa sổ sững sờ nhìn dõi theo bóng Cố Hàn Yên dần dần đi xa, nỗi cay đắng trong lòng như thủy triều từ từ nhấn chìm cô xuống đáy vực sâu. Cô cần một tình cảm mới để quên đi quá khứ, nhưng giờ đây cô chưa thoát khỏi lần đau lòng cũ đã tiến vào một vòng xoáy khác.
Cố Hàn Yên sẽ không bao giờ hiểu.
Cố Hàn Yên vội vã quay về công ty giải quyết công việc khẩn cấp, đến khi xong việc thì đã là hai tiếng sau. Cô vừa bước ra khỏi cổng công ty vừa xoa bóp cần cổ đau nhức, lúc này mới đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình của Tô Vũ Khởi, thôi hỏng bét rồi! Tô Vũ Khởi còn đang chờ đáp án của mình, mình lại lập tức bỏ đi, liệu có làm Tô Vũ Khởi tổn thương không?
Cố Hàn Yên không thích phụ nữ nhưng đối với cảm tình này của Tô Vũ Khởi cũng không có ý khinh thường, huống hồ đó còn là cô gái khiến người ta trìu mến.
Cố Hàn Yên lấy điện thoại ra định gọi cho Tô Vũ Khởi, nhưng khi tra danh bạ đến tên Tô Vũ Khởi thì cô lại do dự. Nếu người ta bắt máy thì nên nói gì? Lỡ như nói câu nào đó không đúng làm cô ấy khóc thì làm sao bây giờ? Đối với tâm ý của Tô Vũ Khởi, cô vẫn cần thời gian để từ từ tiêu hóa rồi mới có thể đưa ra một kết quả hợp lý ổn thỏa.
Thở dài một hơi, cô đem điện thoại nhét lại vào túi áo rồi đi ra bãi đậu xe phía sau tòa nhà lấy xe điện. Lấy chìa khóa đút vào ổ, trong đêm răng rắc một tiếng, dường như trái tim của mình cũng bị vặn một cái như chiếc xe này vậy, lòng chợt nhớ Tô Vũ Khởi cũng từng ngồi xe của mình thế nào, ôm chặt mình ra sao.
“Tô Vũ Khởi, sao em ôm chặt vậy?”
“Em sợ, ôm chị sẽ không sợ nữa.”
Cố Hàn Yên đứng im như trời trồng, tay vịn cổ xe, ánh mắt mê man không biết hồn đã bay tận phương nào.
“Này, đại tiểu thư, hồi hồn mau!”
Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay vẫy liên hồi, Cố Hàn Yên giật mình, lúc nhìn rõ được thì ra là Trần Sâm, tức giận lườm hắn: “Định hù chết người ta à, hay anh muốn giết em?” Cô hoàn toàn quên mất bộ dáng mình lúc nãy dọa người ra sao.
“Hehe, đầu trâu mặt ngựa đang định câu mất hồn phách của em nên anh vội vàng gọi hồn em về đó mà.”
“Nói bậy. Xe của anh không phải dưới hầm sao, chạy ra đây làm gì?”
“Hôm nay tâm trạng tốt nên định cưỡi xe điện đi lượn vài vòng ngắm phong cảnh!” Trần Sâm vung chìa khóa trong tay lên xuống nhưng lần này vì ném quá cao nên không tiếp được, chìa khóa hạ cánh thẳng xuống đất, nằm kẹt giữa hai khe hở của lưới sắt dưới đường. Trần Sâm lật đật khom lưng nhặt lấy, “Ối nguy hiểm thật!”
Cố Hàn Yên cười giễu: “May là không lọt vào cống nếu không một vòng cũng không được chứ đừng nói vài vòng, lúc đó chỉ còn dựa vào hai chân thôi.”
“Em đúng là không có lương tâm, anh không phải vì em sao.”
Lời này mười phần mập mờ, Cố Hàn Yên rất khó hiểu: “Liên quan gì em?”
Trần Sâm làm ra vẻ sửng sốt, sau đó cười ha ha.
“Không phải em nói đi dạo vài vòng rất là hay ho sao, nên anh mới đúng tình hợp lý qua đây đi cùng em đó.”
“Thôi, anh tự đi một mình đi, em về trước đây.” Cố Hàn Yên vừa nói vừa đẩy xe ra.
“Hây hây, chờ anh một chút.” Trần Sâm thấy cô muốn đi thật, vội vàng khom lưng mở khóa khởi động xe điện đuổi theo, “Em định đi mua vé số hay sao mà vội vã thế!”
“Nếu thật có vé số thật trăm phầm trăm trúng thưởng đang chờ em đến, em nhất định bay qua ngay. Nhưng bây giờ em thực sự chỉ muốn về nhà để bộ xương rã rời này được nghỉ ngơi thôi.”
“Sao vậy, mấy hôm nay mệt quá à? Hay đi ra ngoài xả stress một chút đi, cuối tuần này em rảnh không? Anh mời em đi xem phim, ừ, rủ thêm Trương Mạn nữa.”
“Đến đó rồi tính, em cũng không biết em có thời gian không.” Cố Hàn Yên leo lên yên xe, trong lòng có tâm sự nên cô nào còn tâm tư suy nghĩ cuối tuần này đi đâu chơi.
Trần Sâm nói: “Ừ vậy cũng được, đến đó anh sẽ gọi lại cho em, bái bai.”
“Tạm biệt.”
Sau khi Cố Hàn Yên chào Trần Sâm liền đi thẳng về nhà, lúc bước vào cửa cúi xuống đổi giày, ngước lên chợt thấy bức tranh Tô Vũ Khởi tặng được cô bày trêи tủ rượu, vị trí này rất bắt mắt.
Cô đi đến lấy bức tranh xuống rồi ngồi vào ghế sofa, khẽ vuốt ve lên bề mặt, liệu ở mặt sau có che giấu lời tâm tình nào của Tô Vũ Khởi hay không?
Gảy gảy ngón tay phía trêи khung tranh, Cố Hàn Yên hứng khởi gỡ tấm gỗ phía sau khung tranh ra. Rất nhiều người tặng quà đều có thói quen sẽ lén viết lời tặng ở mặt sau rồi mong đợi người nhận quà sẽ đọc được, phải chăng Tô Vũ Khởi cũng sẽ làm như thế? Cô lật bức tranh qua, quả nhiên ở mặt sau thấy được mấy dòng chữ.
“Nhớ nhung một người
Là trân trọng gieo người vào lòng
Là nhung nhớ đến tê dại
Vì người không có ở bên tôi”
Trong lòng Cố Hàn Yên có cảm giác rất lạ, người mà cô ấy nhớ nhung là mình sao? Làm bạn với nhau, cô đâu biết tình cảm cô ấy dành cho mình lại sâu đậm đến nhường này. Đối với tình yêu đồng tính, không phải Cố Hàn Yên chưa từng nghe chưa từng thấy bao giờ, có điều cô chưa từng đặt mình vào bên trong tình cảnh này bao giờ, giống như đây là một thế giới cách cô rất xa mà đời này cô sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc vậy.
Và giờ đây, có một cô gái nói yêu cô.
Cố Hàn Yên không phải chưa từng nói lời từ chối với người theo đuổi cô, nếu không phải khéo léo thì cũng là kiên quyết thẳng thừng. Nhưng mà, cô không biết nên làm thế nào với Tô Vũ Khởi. Cô ấy chỉ là một cô gái, không có nội tâm vững vàng như đàn ông, một người tinh tế mẫn cảm như vậy nhất định càng dễ dàng chịu tổn thương nhiều hơn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất ở đây là Cố Hàn Yên không nỡ buông. Tất nhiên không phải vì cô mềm lòng. Cô không những thích cô gái vừa dịu dàng vừa chu đáo này mà còn quý mến người phụ nữ vừa độc lập vừa cởi mở như Tô Vũ Khởi, nhưng mà, những điều này không đồng nghĩa với việc cô yêu cô ấy, chính điều này mới là nguyên nhân làm cho Cố Hàn Yên sầu khổ nhất. Cứ xem như bản thân không muốn kết hôn thì sau đó khẳng định cha mẹ cũng sẽ ép buộc. Nói tóm lại, không có chuyện hai người phụ nữ sẽ ở bên nhau trọn đời. Tình yêu không thể biến thành cơm ăn, đợi sau khi tiêu hao hết tuổi xuân thì cái còn lại phải đối mặt cũng chỉ là hiện thực. Cô không muốn cuộc sống của mình phức tạp thêm nữa.
Tô Vũ Khởi hơn người như vậy, cô ấy ắt sẽ có lựa chọn tốt hơn. Vậy phải đưa ra câu trả lời thuyết phục cho Tô Vũ Khởi như thế nào đây? Đáp án là không có. Ý nghĩ là một chuyện, nói được hay không lại là một chuyện khác. Lập trường của Cố Hàn Yên rất rõ ràng nhưng không dễ để mở miệng. Cô không làm được chuyện dập tắt hy vọng của Tô Vũ Khởi, như vậy quá tàn nhẫn. Cô sợ nhìn thấy nước mắt của Tô Vũ Khởi, sẽ làm dao động quyết tâm của bản thân.
Reng reng reng…
Điện thoại bàn trong nhà vang lên, Cố Hàn Yên bắt máy, là Hàn Tuệ.
“Mẹ tìm con có việc gì à?”
“Cũng không có gì, cuối tuần này con có rảnh rỗi không? Ba mẹ muốn đến thăm con.”
“Vâng, rảnh rỗi mà. Chìa khóa nhà không phải đã đưa cho mẹ rồi sao. Nếu như ba mẹ đến mà con không có ở nhà thì cứ tự mở cửa đi vào thôi nhé?”
“Cuối tuần con có hẹn à?”
“Có thể, đồng nghiệp định hẹn con đi xem phim.”
“Đồng nghiệp?” Hàn Tuệ nhạy bén bắt ngay câu này, “Nam hay nữ?”
“Trời ơi mẹ nghĩ đi đâu thế, là Trần Sâm và Trương Mạn, con kể mẹ nghe rồi còn gì, quan hệ với con ở công ty cũng không tệ lắm.”
“Mẹ hỏi chút không được à, không phải vì mẹ quan tâm cho con sao?” Hàn Tuệ cụt hứng, “Lớn rồi, bay cao bay xa rồi, đâu thích bà già này quản nữa, chê mẹ phiền đúng không?”
“Con đâu có ý đó đâu, mẹ, mẹ đừng có nhạy cảm quá được không? Làm gì có loại con gái nào thấy mẹ mình phiền phức cơ chứ.” Cố Hàn Yên rất chán nản, nói chung kể từ ngày cô chia tay Giang Thành, mẹ rất nhạy cảm. Nói gì đó không đúng cũng bị mẹ châm chọc, cô chỉ có thể kiên trì mềm mỏng dỗ dành mẹ thôi.
“Vì sao hôm sinh nhật con lại đuổi Tiểu Giang ra ngoài?”
Đầu Cố Hàn Yên trong nháy mắt quay cuồng, quả nhiên mẹ của cô chưa hề biết tuyệt vọng là gì mà.
“Mẹ, con và anh ta không hợp.”
“Vậy cô và ai mới hợp? Hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn còn phải nói chuyện yêu đương là thế nào? Cha cô và tôi cãi nhau suốt ngày, bao nhiêu năm rồi vẫn bên nhau đó thôi, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận, cô nhẫn nhịn một chút không được sao?”
“Con không thích, con không yêu anh ta. Mẹ, rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ vậy, sao cứ phải nói giúp người ta? Mấy hôm nay ngày nào anh ta cũng gửi tin nhắn cho con, con mệt mỏi lắm! Bây giờ đã không nhịn được, huống hồ lúc kết hôn? Vốn đã không cách nào tiếp tục, tại sao còn muốn chọn kết quả sai lầm? Con không hạnh phúc, con không muốn một người cả ngày ôm máy tính như ôm vợ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!