Cố Hàn Yên đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng xoa đi giọt nước mắt còn vương trêи đôi má: “Đừng khóc nữa, chị đuổi anh ta đi rồi.”
Tô Vũ Khởi nghẹn ngào đáp: “Chị không nói cho em biết hôm nay là sinh nhật chị.”
“Ngay cả chị còn không nhớ mà, nếu không phải vì anh ta đến đây làm phiền thì sinh nhật gì đó cũng trôi qua rồi.”
“Trong nhà chị vì sao có dép nam?”
“Lần trước ba mẹ chị tới thăm, cố tình mua.”
Cố Hàn Yên phát hiện tư duy và hành vi của Tô Vũ Khởi nhảy cóc theo một phương thức mà cô không theo kịp, cuối cùng thì cô ấy khóc vì cái gì cơ chứ, khóc đến nao lòng. Là để tâm chuyện Giang Thành bỗng nhiên đến đây hay vì chuyện mình không nói cho cô ấy biết hôm nay là sinh nhật của mình? Cô cảm thấy dường như có chuyện gì đó đang ngăn trở giữa hai người, nhưng mà Tô Vũ Khởi không nói ra cho cô biết.
Sâu trong nội tâm cô luôn hy vọng Tô Vũ Khởi có thể mở lòng với mình, ít nhất là để cô chia sẻ nỗi khổ và bất an của cô ấy. Đôi mắt Tô Vũ Khởi vẫn hoe đỏ nhòa lệ, nhưng không nói chính là không nói. Cố Hàn Yên thương tiếc ôm lấy Tô Vũ Khởi vào lòng, không ngừng vỗ vỗ lưng cô như đang dỗ dành một đứa bé: “Muốn khóc thì khóc đi, cho em mượn vai, không tính tiền đâu.”
Tô Vũ Khởi vươn tay ra ôm lấy eo của cô, lòng chua xót nhắm mắt lại, không cho nước mắt chảy ra nữa. Chuyện ngày hôm nay làm cho cô xấu mặt thực sự quá nhiều rồi, nước mắt lại còn thi nhau chảy cho Cố Hàn Yên xem nữa, thật là tệ hại!
“Vũ Khởi, em có thể nói cho chị biết có chuyện gì không?” Cố Hàn Yên cố gắng nói thật nhẹ nhàng, tránh đụng chạm đến cảm thụ của Tô Vũ Khởi lúc này, “Chị, chị cũng không hiểu lắm, ừ, nói chung là vì sao em lại khóc nhiều vậy.”
“Em…em khóc là vì buồn lòng Tiểu Hắc nhà ông em.”
“Tiểu Hắc? Là ai? Bị làm sao?”
“Là con chó ông em nuôi từ nhỏ đến lớn, mấy hôm trước bị người ta thuốc chết. Trước giờ em rất thích nó.” Tô Vũ Khởi giấu đi nỗi lòng chân thực, đến lúc cần biểu lộ lại đánh trống thu binh. Cố Hàn Yên đã có người thích rồi, đương nhiên cô ấy đâu cần thiết phải giả vờ với người khác làm gì. Tô Vũ Khởi cũng không biết mình có thể chịu đựng được nỗi đau này hay không, cũng không dám hỏi Cố Hàn Yên những lời kia là thật hay giả.
Cố Hàn Yên nửa tin nửa ngờ: “Em khóc vì một con chó vừa mới chết?”
Tô Vũ Khởi gật đầu: “Em đột nhiên nghĩ đến thôi. Lúc đó đang suy nghĩ lan man.”
Trực giác Cố Hàn Yên nói cho cô biết Tô Vũ Khởi đang nói dối, cô rất thất vọng, đến bây giờ mình vẫn chẳng có đủ niềm tin để Tô Vũ Khởi giải bày hay sao. Cảm giác vừa đau lòng vừa mất mác, trong lòng cô bé này cuối cùng đang chứa đựng điều gì vậy? Tay cô khẽ xoa lưng Tô Vũ Khởi, càng biết em ấy lâu dài càng phát hiện được em với thuở ban đầu hoàn toàn không giống nhau. Em cũng có sầu lo, em cũng có tâm sự, và em cũng cần người bảo vệ.
Nếu có thể, Cố Hàn Yên mong muốn mình sẽ là người đó, người có thể bảo vệ cho Tô Vũ Khởi, giữa bạn bè không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Nhưng mà em ấy đối với mình mà nói dường như so với bạn bè mình càng muốn quan tâm nhiều hơn thế, xưa nay chưa từng có người nào làm cho mình trút xuống nhiều tâm tư kiên nhẫn đến vậy.
“Hàn Yên, em phải về rồi.” Tô Vũ Khởi đã ổn định hô hấp, từ trêи vai Cố Hàn Yên ngẩng đầu lên, “Ở văn phòng vẫn còn một số việc cần làm.”
“Về nhanh thế à?” Cố Hàn Yên không yên lòng, “Em đang vậy……”
“Không sao, em ổn mà.” Tô Vũ Khởi lau khô nước mắt, sụt sịt mũi: “Ngại quá, em làm chị căng thẳng phải không?”
“Có sao đâu, thật là ngốc. À mà chị nhớ em vừa nói là em tìm chị có chuyện gì phải không?”
“Không có, hôm nay em đến đây chỉ muốn đưa cho chị bức tranh thôi. Để đó lâu lắm rồi nên muốn đưa ngay thôi.”
“Thế thì chị đưa em xuống nhà nhé.”
“Ừm.”
Cố Hàn Yên khoác thêm một cái áo khoác, đi cùng với Tô Vũ Khởi xuống tầng dưới, sau đó đưa cô đến trạm xe buýt.
Xe buýt vừa đến, Cố Hàn Yên và Tô Vũ Khởi nói lời từ biệt để Tô Vũ Khởi lên xe, Cố Hàn Yên đứng tại chỗ nhìn xe buýt từ từ đi xa, ánh đèn đường phản chiếu càng thêm u buồn.
——————————————
“Cố Hàn Yên, Cố Hàn Yên!!!”
Cố Hàn Yên giật mình: “Sao?”
“Này, đại tiểu thư, em lơ đãng hơi bị lâu lắm rồi ấy?” Trần Sâm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô, “Em xem máy tính của em kìa.”
“Làm sao?”
Cố Hàn Yên buồn bực nhìn lên màn hình mới phát hiện trêи văn bản hiện đầy những chữ cái vô nghĩa, hóa ra lúc cô đang miên man suy ngẫm, cánh tay đè lên bàn phím lúc nào không hay.
“Em sao vậy, từ sáng sớm đã lơ đễnh rồi. Buổi sáng cứ ngơ ngơ ngác ngác thì cũng thôi đi, bây giờ đã đến chiều mà tâm trí cũng vẫn đâu đâu?” Trương Mạn cầm một cốc trà nóng bước tới dựa vào bàn làm việc, “Đang suy nghĩ chuyện gì?”
Cố Hàn Yên lắc đầu, đem đoạn văn bản bị gõ lộn xộn xóa đi. Đang nghĩ gì sao, đang nghĩ về Tô Vũ Khởi. Từ hôm qua sau khi cô ấy rời nhà cô đi, đầu óc lúc nào cũng chứa đầy hình bóng cô ấy.
Em ấy hôm qua có về nhà an toàn không? Em đang làm gì, đang ở nơi nào? Cố Hàn Yên có rất nhiều, rất nhiều câu muốn hỏi. Nhưng bản thân lại không đủ dũng cảm nhắn tin hoặc điện thoại cho người ta. Từ lúc nào muốn gặp người mình phải cần viện cớ?
“Này, em đã tra ra người tặng hoa cho em là ai chưa, mỗi ngày thùng rác trong văn phòng đều bị hoa của em chiếm mất một nửa ấy. Em không tiếc thì chị cũng tiếc thay em. Nói thế nào cũng là tấm lòng của người ta mà.”
“Chính người ta cũng không dám hiện thân, em việc gì phải đi lưu ý? Chưa kể bây giờ em cũng không muốn mang phiền vào người.”
Ban đầu Cố Hàn Yên cho rằng hoa là của Giang Thành tặng, nhưng từ ngày hai người mâu thuẫn ầm ĩ cho đến lúc chia tay, Giang Thành cũng chưa từng nhắc đến việc này một lần nào. Nói như vậy, người tặng hoa là một người khác. Cô không đoán được người đó là ai và cũng không muốn đoán. Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu cần thiết thì ngày nào đó tự thân người đó sẽ xuất hiện mà thôi.
“Hàn Yên, thôi mơ màng đi. Nghĩ xem chút nữa ra về chúng ta đi ăn gì, gần công ty mới mở một quán cay Tứ Xuyên, hương vị ngon lắm nha.”
Trần Sâm bĩu môi: “Em cả ngày chỉ lo ăn thôi, có thể nghĩ đến mấy thứ dinh dưỡng hơn được không?”
“Chỉ có mình anh nghĩ sâu chắc, có thực mới vực được đạo, em đang nghĩ đến vấn đề cơ bản nhất có hiểu hay không.” Trương Mạn hừ lạnh một tiếng, ” Phụ nữ lúc được ăn ngon thì da dẻ mới càng ngày càng đẹp.”
“Hai người đừng có vừa nhìn thấy nhau đã đấu võ mồm được không? Em hết chịu nổi rồi.” Cố Hàn Yên chán nản khép máy tính lại, nằm úp mặt lên bàn. Có lẽ ở phương diện đối nhân xử thế mình còn rất yếu kém, nghĩ nhanh lên, tìm cách nào đó để gọi cô ấy ra…
Trong đầu chợt lóe lên một ý, Cố Hàn Yên bỗng nhiên bật dậy: “Trương Mạn, hết giờ chị đi mua xe điện với em nhé.”
“Mua xe?” Hai người kinh ngạc nhìn Cố Hàn Yên đột nhiên tràn trề sinh lực, “Đừng nói từ sáng đến giờ em phiền muộn vì nghĩ đến việc này nha?”
“Ngồi xe buýt đi làm phiền phức lắm, em muốn mua phương tiện thay đi bộ thì có gì ngạc nhiên đâu?”
“Ừm, vậy em định mua xe khoảng bao nhiêu tiền?”
“Chưa biết, cứ đến xem đã.” Toàn bộ tinh thần Cố Hàn Yên đã quay trở lại, cô mở máy tính tiếp tục gõ bàn phím ầm ầm, nhất định phải làm cho xong việc trong chiều nay, vừa hết giờ sẽ lập tức đi về.
Trần Sâm và Trương Mạn hai mặt nhìn nhau, “Cô gái này hôm nay bị làm sao thế nhỉ? Thay đổi như chong chóng, không phải mới vừa nãy mặt mày còn như ai thiếu nợ hay sao mà bây giờ đột nhiên giống như uống thuốc lắc thế này.”
“Hay là bị cái gì kϊƈɦ thích?”
Trần Sâm nhìn chằm chằm Cố Hàn Yên một lúc, thử thăm dò: “Hàn Yên, em không sao chứ?”
“Không sao.” Cố Hàn Yên vữa gõ phím vừa trả lời, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cô từng nói người đầu tiên cô chở sau khi mua xe là Tô Vũ Khởi, vậy hết giờ liền đi mua xe, không phải đã có cớ tìm gặp người ta rồi sao?
Sáu giờ rưỡi chiều.
Văn phòng du lịch không ngừng có người ra vào, tới lui bận rộn.
Tô Vũ Khởi ngồi cạnh bên cửa sổ thủy tinh lớn, hờ hững nhìn dòng xe chạy qua lại trêи đường.
“Vũ Khởi, chưa về à?” Lý Hinh vỗ vỗ vai cô, “Thủ tục xin nghỉ việc của cậu gần như hoàn tất rồi, mấy ngày tới hầu như không có việc gì để làm nữa.”
“Ừ, tớ biết rồi. Ngại quá, tớ toàn gây thêm phiền phức cho cậu.”
“Nói gì lạ vậy, đổi việc thôi mà, có gì đâu mà phiền với phức. Làm nhiều năm quá rồi, tớ cũng muốn đổi nghề đây này.” Lý Hinh ngồi xuống bên cạnh cô, “Chuyện đó…. Bị từ chối à?”
“Cô ấy yêu người khác rồi.”
Tô Vũ Khởi buồn bã nói, ngón tay vẽ vời lung tung trêи mặt kính, “Chuyện tình cảm rất kỳ lạ, người ta yêu bạn, bạn yêu tôi, tôi lại yêu người ta…. Giống như một vòng tròn luẩn quẩn, chẳng có vế nào bằng với vế nào.”
“Đừng nhụt chí, nói chung vẫn chưa đến lúc thôi. Cậu là người tốt, nhất định sẽ gặp được người xứng với mình.”
“Tớ không biết tớ còn bao nhiêu thời gian để chờ nữa.” Giọng Tô Vũ Khởi tràn đầy phiền muộn, “Yêu một người có lẽ chỉ cần trong nháy mắt, nhưng để quên một người có khi mất cả đời, cậu nói là vì sao?”
Lý Hinh lắc đầu: “Tớ cũng không biết, có lẽ vì tình cảm quá khó hiểu nên lại càng khó quên.”
Điện thoại trêи bàn bỗng nhiên vang lên, là của Tô Vũ Khởi. Lý Hinh đưa mắt nhìn tên người hiển thị trêи màn hình, nghi hoặc hỏi: “Cố Hàn Yên, là ai vậy?”
Vừa nghe thấy ba từ kia, tim Tô Vũ Khởi nhảy lên một nấc, sau đó bắt đầu gia tăng tốc độ, cô ấy gọi cho mình làm gì?
“Là cô gái cậu yêu sao?”
Lý Hinh lập tức đoán được dựa trêи biểu cảm biến hóa trêи gương mặt cô, giơ tay ra cầm điện thoại lên: “Nghe hay không nghe?”
Điện thoại vẫn đổ chuông không ngừng, màn hình nhấp nháy liên tục nhưng Tô Vũ Khởi do dự, không biết có nên nhận cuộc gọi này hay không. Cô biết mình nên đứng cách xa Cố Hàn Yên, nếu đã biết vô vọng thì cần gì ôm ảo tưởng nữa? Càng xa người càng dễ quên, không phải sao?
Nhưng mà đúng lúc bản thân còn chưa quyết định mình nên làm thế nào thì cô ấy lại lần thứ hai tìm đến…
Lý Hinh giục cô: “Lần này mà cậu không nhận nữa là người ta cúp luôn đó. Nói không chừng sẽ có cách xoay chuyển tình thế, nghe hay không nghe hả?”
Tô Vũ Khởi mãi luôn chần chờ rốt cuộc cũng đưa tay nhận lấy điện thoại.
Vừa ấn xuống nút nghe, giọng nói phấn khởi của Cố Hàn Yên đã vang vọng: “Tô Vũ Khởi, em có ở công ty không? Chị đang ở dưới tòa nhà rồi, em đi xuống gặp chị được không? Chị có chuyện rất quan trọng tìm em!”
Tô Vũ Khởi vô cùng kinh ngạc, cô gái này, không cần biết mình có ở đây hay không đã đến luôn rồi! Cô ấy đến nơi này là có chuyện gì quan trọng nhỉ?
Lúc Tô Vũ Khởi chạy ra khỏi văn phòng du lịch, quả nhiên thấy ở cách đó không xa một bóng người quen thuộc. Cố Hàn Yên chạy xe điện đến trước mặt cô, nở một nụ cười rực rỡ dị thường: “Chị đưa em đi hóng gió nhé?”
“Chiếc xe này chị mới mua à?”
“Ừ, chị đã nói người đầu tiên chị muốn chở là em mà, hướng dẫn Tô, có nể mặt chị không hả?”
“Hihi, có chứ.” Vốn Tô Vũ Khởi đã nghĩ sẵn lý do để từ chối nhưng vừa nhìn thấy Cố Hàn Yên, miệng lại nhanh hơn não, không tự chủ được nói lời đồng ý. Cô hơi chần chừ rồi mới ngồi lên chiếc xe mới tinh của Cố Hàn Yên.
“Sẵn sàng chưa, lên đường.”
Chiếc xe mạnh mẽ chạy về phía trước, chỉ có điều không được thẳng hàng cho lắm. Dù Cố Hàn Yên cố gắng hết sức giữ vững thăng bằng nhưng càng đi xe càng lắc lư, hai tay không ngừng ngoặt sang bên này bẻ sang bên kia, làm cho Tô Vũ Khởi sợ đến mức ôm chặt eo cô: “Hàn Yên, hay xe hỏng chỗ nào rồi?”
Eo đột nhiên bị nắm thật chặt, hầu như cả gương mặt Tô Vũ Khởi đều dán lên hông cô làm cho tay Cố Hàn Yên càng loạng choạng hơn trước, cô kêu réo ầm ĩ: “Tô Vũ Khởi, sao em siết chặt thế?”
“Em sợ! Ôm chị không sợ nữa.” Tô Vũ Khởi vừa nhắm mắt vừa ôm chặt cô. Những chiếc ô tô không ngừng chạy vút qua bên cạnh, người người trong xe ai cũng hiếu kỳ ló đầu ra cửa sổ nhìn hai cô gái đang vẽ chữ S trêи đường. Cố Hàn Yên loay hoay một lúc cuối cùng cũng thích ứng được, đến lúc này xe mới chạy thẳng tắp một đường. Tô Vũ Khởi vẫn còn áp sát vào lưng, đương nhiên vì vẫn còn sợ, Cố Hàn Yên thầm trách bản thân quá nóng nảy, chưa chuẩn bị tốt đã lo đi đón người, vừa làm trò cười vừa làm người ta sợ.
“Vũ Khởi, em ngất rồi à?”
Bên tai có tiếng gió vun vút thổi qua, phất lên mái tóc dài, Tô Vũ Khởi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là mái tóc vấn cao của Cố Hàn Yên, sau đó là cần cổ trắng như tuyết. Có lẽ phía sau cô ấy không đủ vững chải như một người đàn ông nhưng ấm áp lại có thừa. Hơi ấm này, mùi hương này, đã quá đủ để cuốn hút cô rồi.
Tô Vũ Khởi bỗng nhiên cười.
Cố Hàn Yên nghe thấy tiếng cười khanh khách sau lưng, chột dạ hỏi: “Em cười gì vậy?”
“Giờ em mới biết thì ra chị không biết chạy xe. Ha ha, sau này mà mua ô tô, thế nào chị cũng được phong là sát thủ đường phố cho xem?”
“Ai nói em chị không biết chạy xe? Chỉ ít khi chở người thôi mà, với lại xe hai bánh khó giữ thăng bằng lắm. Nếu lái ô tô thì không vấn đề gì, chị có bằng lái hai năm rồi đó.”
Tô Vũ Khởi trêu cô: “Ra là hai năm cơ đấy.”
Cố Hàn Yên lẩm bẩm: “Nếu không phải tự nhiên em ôm chặt chị thì làm gì chị hồi hộp đến thế.”
Tô Vũ Khởi im lặng, cô hy vọng biết bao nhiêu trong lời Cố Hàn Yên không chỉ có một hàm ý này.
“Chị lúc nhỏ mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ lấy xe đạp chạy loanh quanh trêи đường, vừa ngắm nghía phong cảnh vừa lắng nghe tiếng gió, rất tốt cho việc phục hồi tâm tình.”
“Sao chị biết tâm tình em không tốt?”
“Cảm giác em không vui.” Cố Hàn Yên nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Em không muốn nói, chị hiểu, nhưng chị không muốn để em buồn một mình, ra ngoài đi dạo sẽ thấy tốt hơn.”
“Vì sao chị phải quan tâm em vậy?”
“Bởi vì chúng ta là bạn mà.” Cố Hàn Yên trả lời rất dễ dàng, còn cười nói: “Sao nào, có phải chị chơi rất được không?”
Tay Tô Vũ Khởi nắm chặt lại, nhẹ nhàng trả lời: “Em không muốn em chỉ là bạn bè với chị thôi.”
“Hả? Em nói gì?”
Cố Hàn Yên cố tập trung nghe Tô Vũ Khởi nói nhưng tiếng gió đã át đi âm thanh của cô. Tô Vũ Khởi lại lặng im, rồi đưa một ngón tay viết lên lưng Cố Hàn Yên.
Ngón tay trượt trêи lưng làm Cố Hàn Yên bị nhột, cô ấy muốn viết gì thế?
Một nửa sự tập trung của Cố Hàn Yên chuyển đến sau lưng, cố mường tượng xem ngón tay Tô Vũ Khởi đang viết nét gì, cố phá giải trò chơi ký tự này.
Chữ thứ nhất là Cố.
Chữ thứ hai là Hàn.
Chữ thứ ba là Yên.
Chữ thứ tư là Em.
Chữ thứ năm viết được một nửa thì Tô Vũ Khởi buông tay xuống.
“Sao không viết tiếp?”
“Không muốn chơi nữa.”
Tô Vũ Khởi xoa xoa lưng cô giống như có thể xóa đi tất cả những ký tự này vậy. Vừa xóa vừa nhớ lại những lời Cố Hàn Yên từng nói.
“Chuyện của quá khứ, đau khổ cũng được, tiếc nuối cũng xong, chúng sẽ như những dấu chân này biến mất không còn tăm tích gì nữa. Và bởi vì chuyện quá khứ không còn cơ hội lặp lại lần nữa, chúng ta ở tại đây bắt đầu lần nữa đi! Vũ Khởi, chúng ta hãy cùng ước nguyện, để xem trong chúng ta rốt cuộc ai tìm được người mình yêu trước?”
“Được, được thôi, anh muốn đáp án chứ gì? Nếu anh muốn hỏi nguyên do thật sự là gì, tôi sẽ nói cho anh biết. Không sai, tôi đã yêu người khác. Anh ấy so với anh ưu tú hơn, có trách nhiệm hơn anh, quan trọng nhất, anh ấy là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, chứ không phải là người để cho tôi đến lúc khổ sở thì không tìm được chỗ dựa!”
Một nửa nguyện vọng của Cố Hàn Yên xem như thực hiện được rồi, cô ấy tìm được người cô ấy yêu, mình cũng tìm được người mình yêu. Lời hứa hẹn ngày xưa ấy, liệu Cố Hàn Yên có nghĩ tới kết cục sẽ thế này hay không?
Người sau lưng lại bất động, chẳng lẽ ngủ gật rồi? Cố Hàn Yên rất thích cách ở bên nhau như lúc này, rất yên bình, rất an tâm. Mà tâm tình mâu thuẫn cũng dần dần sáng sủa hơn, có lẽ Tô Vũ Khởi so với cảnh vật bên ngoài lại càng tươi đẹp.
Khi ý nghĩ ấy đột nhiên thốt ra trong lòng, Cố Hàn Yên chợt giật mình nhìn lại, mình đang suy nghĩ đâu đâu vậy? Rủ rê Tô Vũ Khởi ra ngoài, lẽ nào chỉ vì mình muốn nhìn thấy cô ấy hay sao? Rõ ràng hai người đều là phụ nữ, cô ấy có cái gì mình có cái đó, có cái gì đáng nhìn? Nghĩ một hồi, cô lại vững tin mục đích của mình là vì muốn giúp Tô Vũ Khởi hóng mát giải sầu mà thôi.
“Hàn Yên, sau này chị có kết hôn không?”
“Đương nhiên, phụ nữ ai chẳng muốn kết hôn.”
“Em thì không.”
“Vì sao? Em yêu một người không phải sẽ muốn trọn đời bên nhau sao? Kết hôn có con, làm người một nhà không lẽ không tốt?”
Tô Vũ Khởi buồn buồn đáp: “Em không tìm được người mình yêu, cũng không tìm được người yêu mình.”
“Sao có chuyện đó được, bản tính em tốt, người cũng xinh xắn, sao lại không có ai yêu? Để tâm một chút sẽ có thôi.”
“Nhưng mà, người em yêu là chị.”
Câu này vừa truyền đến tai Cố Hàn Yên, phản ứng trước tiên của cô là mình nghe nhầm rồi, cô quay mặt lại hỏi Tô Vũ Khởi: “Em vừa mới nói em thích dạng người gì?”
“Em nói, em thích chị lái xe chở em.”
Tô Vũ Khởi mỉm cười nhưng trong lòng rất chua chát. Hai người rõ ràng gần nhau như thế nhưng cớ vì sao trái tim lại xa đến vậy? Rõ ràng cái người hướng đến cùng điều mình mong đợi là hai thứ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng vì sao mình vẫn cố tin vào cái vận may rủi có thể sẽ đến được gần bên cô ấy? Càng làm như vậy mình chỉ càng khổ đau hơn mà thôi.