Khi Tiêu Phàm trở lại phòng học, bá bá bá, hơn mười đạo ánh mắt quái dị đã rơi vào người hắn.
Không có cách nào. Vừa mới tới trường học ngày đầu tiên, đã là ngưu nhân trốn học, các học sinh ý nghĩ trong lòng luôn rất phong phú đi.
Tuy tới gần kỳ thi đại học, kỷ luật lại rất lỏng, nhưng người dám tùy tiện trốn học, đếm được bao nhiêu đây?
Hơn nữa sắp thi đại học, lúc này mà còn không lo đọc sách, muốn chết hay sao?.
Tiêu Phàm đầu tiên là hơi sững sờ một chút, sau đó rất nhanh chóng nghĩ thông. Đối với ánh mắt của mọi người, cũng không quá để ý nữa, mỉm cười, ôm cả đống sách đi tới chỗ ngồi của mình.
Mới ngồi xuống, Khương Tiểu Ngư đã tò mò nhìn sang, dưới đáy mắt tựa hồ mang theo một chút hỏi thăm. Tiêu Phàm lộ ra vẻ tươi cười đầy thiện ý: "Vừa đi xuống văn phòng tìm thầy để lấy sách về."
"Ah, nha." Khương Tiểu Ngư khuôn mặt có chút nóng lên, nàng cũng không biết làm sao, nói hai câu như máy, sau đó vùi đầu khổ đọc.
Nhớ lại ánh mắt bát quái của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tiểu Ngư không ngừng nóng lên.
Tiêu Phàm cười cười, tuy Khương Tiểu Ngư không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng cái tính ngại ngùng kia lại thật sự rất đáng yêu.
Một bên suy nghĩ miên man, thừa dịp không có người chú ý, đã rất nhẹ nhàng kéo đứt sợi dây ni lông, đem một đống sách bày lên trên mặt bàn.
Ở cao tam, nếu quả thật có người có thể đem tất cả sách vở lên khóa, đây chỉ có thể dùng ngưu bức hai chữ để hình dung. Cho nên Tiêu Phàm cũng không thể ngoại lệ, một đống lớn sách giáo khoa được bỏ lên, chồng thành một đống, cho dù Tiêu Phàm gục xuống đi ngủ, đoán chừng người phía trước cũng không phát giác được gì.
Nếu hắn thân đã là một học sinh, vậy tạm thời phải có bộ dạng cho cân xứng một chút.
Tiêu Phàm âm thầm hạ quyết tâm, từ đống sách rút ra một quyển sách Lịch Sử, yên lặng mà đọc.
Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua như thế.
Ngoại trừ ngữ Lịch Sử là giảng bài ra, những thứ khác như: Sinh Vật, Hóa Học, Vật Lý gì đấy, tất cả đều là phù vân, thầy cô cũng không buồn tới, trực tiếp biến thành tiết tự học.
Cả một buổi sáng, Tiêu Phàm cũng chỉ gặp được có hai người.
Một là thầy Lịch Sử, một là lão Triệu.
Bởi vì một điếu thuốc, nên khiến cho Tiêu Phàm đối với lão Triệu có ấn tượng rất sâu.
Nhưng thầy Lịch Sử lại khác hẳn.
Tiêu Phàm trí nhớ tuy rất tốt, nhưng nếu bảo hắn đi hình dung tướng mạo của thầy Lịch Sử, đảm bảo hắn cũng chỉ có thể nói ra là có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng mà thôi.
Reng reng reng --
Chuông tan học vang lên vô cùng chậm rãi, Tiêu Phàm vừa lật đến tờ cuối, sau đó nhẹ nhàng khép lại quyển sách giáo khoa.
Nội tâm lại cảm khái ngàn vạn lần.
Nhớ năm đó Tiêu Phàm hắn trong lúc vô tình nghe được cái từ "Giảm tải" này, hắn còn tưởng đâu rằng ngày lành của đám học sinh mệnh khổ này đã đến. Nhưng hiện tại xem ra, gọi là giảm tải, căn bản là trò chơi của tiểu hài tử.
Như sách của đám học sinh tiểu học hay sơ trung, giảm rồi với không giảm có khác nhau là mấy.
Về phần cao trung, giảm? Chưa cho ngươi tăng thêm trăm cân nặng rồi chạy đến một chỗ vắng mà cười trộm đã là may rồi.
Dùng trí nhớ của hắn, một buổi sáng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà đem một quyển lịch sử xem cho hết thôi.
Đổi lại là người khác, Tiêu Phàm đúng là không thể tưởng được bọn họ học kiểu gì đây.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn vách tường, lúc này, một nam sinh đeo cặp kính gọng thô, màu xanh đậm, trông cực kì nhã nhặn, đã đi tới, chào Tiêu Phàm một cái: "ChàoTiêu Phàm, mình là lớp trưởng ban ba, Dương Minh, sau này mong được bạn giúp đỡ nhiều hơn."
Dứt lời, Dương Minh đã duỗi bàn tay phải trắng nõn của mình ra.
Tiêu Phàm dừng một chút, cũng vươn tay ra, nắm nhẹ tay Dương Minh một cái, mỉm cười: "Không dám nhận."
Lúc này Dương Minh cũng nhìn ra, Tiêu Phàm cũng không phải một người dễ dàng hoà mình, cho nên bắt chuyện một chút, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu: "Ha ha, hoan nghênh bạn trở thành thành viên ban ba, tin tưởng bạn sẽ rất nhanh thích đại gia đình này. Vừa tới, rất nhiều địa phương chưa quen thuộc, có cái gì cần giúp đỡ, cứ việc nói đi ra, mình là lớp trưởng, chỉ cần là có thể xuất lực, nghĩa bất dung từ."
Tiêu Phàm cũng nhìn ra được, lời Dương Minh là phát ra từ chân tâm, cũng không phải khách sáo, cho nên Tiêu Phàm cũng đổi lại một bộ ấm áp tươi cười, nói: "Nhất định nhất định, lớp trưởng cậu quá khách khí rồi."
Cảm giác như còn có một chút thụ sủng nhược kinh.
Cái gọi là gặp người nào, thì nói lời ấy. Đối phương kính hắn một xích, Tiêu Phàm cũng sẽ kính lại một xích.
Đương nhiên, một trượng là không thể nào được rồi.
Đây cũng không biết có được tính là một cái mặt nạ không?
Tiêu Phàm hơi nhếch miệng lên, nét vui vẻ hiện lên trên mặt. Hắn thu dọn bàn học một cái, sau đeo ba lô, cũng không để ý ánh mắt quái dị của người khác, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
....
Một thân trang phục của hắn rất dễ làm cho người khác phải chú ý. Từ phòng học một đường đi ra đến ngoài trường, đã có vô số ánh mắt tập trung vào trên người Tiêu Phàm.
Hắn cũng không để ý thấy, giữa những ánh mắt ấy, có đôi mắt của một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, vẫn đang luôn luôn nhìn hắn từ lúc hắn từ ban ba đi ra.
Thiếu nữ một đầu tóc uốn màu đỏ, trên mặt là cái vẻ vừa tức vừa hận.
Đây không phải Tạ Vi Vi, buổi sáng đã bị Tiêu Phàm hôn, còn cắn một cái hay sao?
Tạ Vi Vi nhìn bóng lưng Tiêu Phàm, nghiến răng nghiến lợi: "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đợi cả buổi xem ra là không uổng phí công phu, bà cô đánh không lại ngươi, phải dùng trí tuệ của ta chỉnh chết ngươi! Hừ!"
........
Tiêu Phàm hiện tại đi vội vàng như vậy, thuần túy là có nguyên nhân riêng của hắn.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, tìm một chỗ đặt chân.
Tối hôm qua, Tiêu Phàm vội vàng đi vào Phong Thành, bôn ba lao lực, lại tùy tiện tìm một khách sạn nhỏ mà đi ngủ. Lại cũng không nghĩ là cái giường lại là tấm ván gỗ, khiến thắt lưng hắn đau như rút gân, buổi tối lại còn khiến hắn mơ cái giấc mơ kia nữa.
Hoàn cảnh như vậy, Tiêu Phàm có thể ngủ một giấc thì gặp quỷ đi.
May mà Tiêu Phàm đều đã ngủ qua những chỗ kinh khủng hơn nhiều, vẫn có thể bảo trì được chú ý, nếu không, buổi sáng hôm nay không chừng thật đúng là rất có thể đã nằm dưới bốn cái bánh xe Lamborghini kia rồi.
Tiêu Phàm đi đến.
Đúng lúc này, bên tai hắn lại truyền đến một cái phiêu hốt thanh âm: "Tiểu huynh đệ bên kia, xin dừng bước."